BÙA YÊU HAY BÙA HẬN!(Bát Thuần Đòai 7)

Leave a Comment
Thanh Pali
Huynh Đạt là một người nhỏ con, nhưng lá gan huynh ta thì không nhỏ, huynh ấy từng vượt rào kẽm gai vô căn cứ quân sự đài ra đa của Mỹ để chôm đồ đem ra bán, kiếm tiền xài, sau thầy hay được quở trách, huynh ấy mới thôi. Con người đầu bự như vậy mà lại có lúc phải lụy vì tình mới lạ! Vào một buổi trưa hè, khi cả hai thầy trò Thanh đang ngồi cong lưng se nhang, huynh Đạt ôm cái xích lô cả sáng nay, về ghé thầy ăn cơm, rồi lăn ra bộ ván mà ngủ khò. Trong sự im lặng đó, chợt mình nghe có tiếng gọi: Phương Nam, Phương Nam… Giật mình ngó lại tụyệt không thấy ai, ngó qua thầy thì ổng đang dáo dác tìm kiếm, nhìn mình, mình lắc đầu. Lần nầy lại nghe rõ hơn: Phương Nam, coi chừng, phương… Thì ra đó chính là huynh Đạt trong lúc ngủ mê, đang mớ lập bập ra các âm thanh trên, sư phụ trang nhiêm định thần xếp bằng chiếu thẳng mục quang về phía vách tường phía nam, mình cũng bắt chước sư phụ ngó nghiêng 4 bề, tuyệt không thấy động tỉnh gì trên vách tường, ngoại trừ mấy con thằn lằn bò bò lại! Ổng hỏi nhỏ mình:
- Mày nghe thấy cái gì hôn?
- Dạ, đâu có gì đâu thầy! Huynh Đạt mớ ngủ mà!
- Tao biết là nó mớ, nhưng mà sợ là mấy ông thần mượn xác nó nhắc mình điều gì đó!
- Con không hiểu nam nam cái gì đó mà coi chừng, trong lòng con cũng bình thường thôi!
- Còn tao sao tự nhiên xót xa trong bụng quá. Không biết có chuyện gì nữa đây!
- Hay kêu Đạt dậy hỏi?

- Thôi, nó mệt cả buổi, cứ để nó nghỉ, chiều còn đạp xe tiếp, nuôi bà nội nó!
- Huynh Đạt thông minh lắm đó thầy, hay để huynh dậy rồi hỏi xem sao…
- Cái thằng nầy khôn lắm, mà ngặt có cái là tướng lỗ tai chuột, chỉ lớn hơn cái nút chai một chút, hai con mắt lại lộ, có phản tướng nên tao cũng lo!
- Là lo làm sao vậy thầy?
- Tướng phản nầy nó không cố ý thì cũng vô tình nhiễm hại những ai mà nó càng gần gũi. Lại thêm con mắt lộ. Không chết dữ dằn thì cũng chết bất tử ngoài lộ, xa nhà!
- Vậy sao trước nay thầy không nói cho huynh ta nghe mà đề phòng!
- Thôi, nói làm chi, nó tưởng thầy thiên vị. Từ ngày bà nội nó bệnh hấp hối, năn nỉ tao có tới tụng kinh Huỳnh Đình, xin thọ thêm ít năm cho bả, bả liền mạnh lại. Phần tao tụng xong, mấy năm nay làm ăn eo hẹp, ngày càng khó khăn. Nó cũng biết điều đó nên thêm mặc cảm. Tao đâu dám nói được mày! Mình chợt nhớ lời Thầy Tư Ngỡi: Coi chừng mấy thằng sư huynh của mày… Hay là cái phản tướng nầy là…
- Thầy ơi, xe con bị bể bánh, vá không kịp, con mượn cái xích lô thằng Đạt làm đỡ một cuốc mối quen, để mất mối thì uổng, nữa tiếng con quay lại trả liền!
Đó là huynh Định, 1 vợ 2 con, cũng đạp xích lô, là tài xế giao nhang mấy chợ khác kiêm chở sư phụ đi đám cưới, đám giỗ. Ông nầy công sức cho thầy trước nay nhiều lắm, nghề võ có giỏi mà hay đàn đúm băng đãng với lưu manh, móc túi ở chợ Phú Lâm, nên thầy không hài lòng, và ít khi chỉ phép thuật cho huynh ấy. Đôi khi mình là vai sư đệ mà lén thầy chỉ bùa cho huynh ấy. Huynh hay than thở bởi lo vợ con, không kè sát thầy mà học kinh nghiệm. Nay mình biết gì hay, nhớ chỉ lại, huynh mang ơn rất nhiều… Sau khi huynh Định thót lên xe dông mất, thầy lắc đầu nói: Cái thằng nầy tao còn lo hơn. Nghe nói vừa rồi nó đập nguyên cái ghế đẩu lên đầu công an chìm. Bây giờ coi chừng chúng báo oán giờ nào không biết!
- Nghe nói ổng bảo kê cho mấy sòng bầu cua trước cổng trường học!
- Ờ! Thì thằng công an chìm tới lụm tiền “xâu“ nên mới ăn cái ghế của nó!
Sáng hôm sau vừa tới chợ đã nghe đồn đãi tùm lum: Thằng Đạt đánh người ta trong rạp xinê. Ai dè đâu nhằm con trai ông nào làm ở đồn cảnh sát. Bây giờ đang trốn chui, trốn nhủi!
Mình gặp huynh Đạt tại một điểm hẹn ở đường Cây Da Sà.
- Thanh ơi, mày có giỏi làm ơn giúp giùm anh. Bây giờ anh khổ quá!
- Ai biểu anh lo đánh lộn tùm lum chi. Không lo làm ăn…
- Anh đánh là đánh cái thằng tình địch. Đâu phải bạ đâu đánh đó. Nó dám chê anh đạp xích lô, sau nầy nuôi vợ bằng rau muống, ăn gáo dừa, anh đánh cho bỏ mẹ thứ thứ Cậu Hai Bạc Liêu đó!
- Bây giờ căng rồi, anh tính sao?
- Chuyện đó anh đâu lo, anh hùng ai làm nấy chịu. Anh lo là cái tình cảm của anh sắp mất đây nè. Em có phép yêu mê nào cao thì giúp anh với.
- Em nhớ thầy có chỉ cho anh phép bùa yêu của Xiêm mà. Anh có làm chưa.
- Anh làm lâu rồi, mà lúc đầu hay lắm, không hiểu về sau mắc cái gì mà từ ngày có thằng chó kia nhảy vô, cô ta lờ lờ anh hoài.
- Đâu anh có đem không, lấy ra cho em coi.
Huynh Đạt trịnh trọng từ áo lấy ra lá bùa Xiêm, mình mở ra coi thấy vẻ 2 mặt người nam nữ châu vào nhau. Lồng trong một chữ bùa hình vuông và hình thoi, tượng trưng cho 2 lực tính âm dương, bên tả ghi: Huỳnh v… Đạt… Bên hữu ghi: Nguyễn Trần Ph… Nam.
Trời đất ơi. Hèn gì tội cho sư phụ dáo dác ngó tìm coi thần mách ở phương Nam có giống gì. Bây giờ thì đã rõ rồi.
- Vậy chớ anh làm rồi có “cột“ bùa lại chưa?
- Cột cái gì? Thầy chỉ sao anh làm vậy mà. Còn thiếu gì nữa. Thầy chỉ nói là chừng nào làm thiệt thì lại nói ổng môt tiếng. Anh nghỉ chuyện đời tư của mình, đã làm thì nói thầy làm chi kỳ lắm.
Bây giờ thì mình đã hiểu. Thì ra thầy vì sợ mấy huynh nầy học làm bậy bạ, nên chỉ không hết chiêu, nếu thầy thấy chuyện nào phải thì mới chỉ cho luôn vào phút cuối. Hèn chi huynh Đạt làm phép yêu bị “3 chìm 7 nổi“ như vậy!
- Nếu anh không cột thì bây giờ bị “lạc” tình yêu rồi.
- Trời ơi! Em có cách gì giúp anh với. Sao hồi đó thầy không chịu chỉ hết nghề cho anh. Anh một lòng một dạ với ổng mà.
- Anh hiểu lầm thầy rồi. Ổng theo nguyện vọng của bà nội anh. Chỉ lo cho anh…
- Trời ơi là Trời. Lo cái kiểu nầy chết cha anh rồi.
Mà quả là cha anh Đạt mất từ lâu trong đợt Sài Gòn náo loạn tết Mậu Thân. Mẹ đi lấy chồng khác, để anh cho mẹ chồng gánh vác… Thật là buồn cho anh… không dè anh xấu số từ tình cảm gia đình cho tới xã hội như vầy.
- Thanh à! Anh biết thầy không thương anh, chuyện anh với thầy sẽ giải quyết sau… còn em, nghe thằng Định nó nói em dạo nầy có chơi qua lại với Thầy Ngãi. Anh lạy em ráng giúp anh vụ nầy đi. Thành gia đình rồi anh suốt đời nhớ ơn em, Thanh à! Nguy quá! Vụ học ngãi bị đồn bể bạc đạn tùm lum rồi. Huynh Định chơi như vầy chết mình rồi. Nay huynh Đạt đã biết… Mà nay hoàn cảnh huynh ấy… Hay là… có cần hỏi ý thầy không?... Mình cứ tùng quyền ngộ biến đi.
- Em học không bao nhiêu. Nhưng mà tới đâu ráng vì anh tới đó. Ba ngày nữa em sẽ đưa anh cái kia cầm tới nói chuyện với cổ. Mà anh phải hứa là bí mật giùm em chuyện nầy. Mà anh cũng đừng có nóng gây chuyện đổ bể, khó giải quyết lắm à nghen.
- Thôi em về lẹ lẹ lo làm giùm anh đi. Tiền bạc cúng kiến cho anh, mai ngày anh lo cho em sau, nhớ ghé bà nội anh nhắn giùm là trưa nay anh không về ăn cơm, bả đừng đợi. Khuya anh mới về. Cám ơn em nhiều nhiều nghe Thanh…
Mình đạp xe về mà trong lòng lo 7 lo 3. Nên hay không. Đã hứa rồi. Thầy có biết không. Làm có đặng không? Gặp Thầy Tư Ngỡi cái đã…
- Cái ngãi Sơ nê nầy luyện với lòng trắng hột gà 3 hôm, cộng với 3 giọt máu ngón tay út bên trái của người đó, đánh lên nhuyễn để cô lại như dầu cù là, đựng trong cái hộp gỗ tròn, xức vô tay phải của đối tượng là yêu như đói bụng 3 ngày chưa ăn. Nhưng khi sanh đứa con đầu lòng thì sực tỉnh, lúc đó lựa lời mà giải quyết cùng nhau. Vợ chồng hết cái tình mà còn cái nghĩa vậy!... Thầy Tư Ngỡi dạy như vậy… Như vậy… Ngãi luyện đã 2 hôm… chỉ còn ngày cuối, bất ngờ tin đồn loang ra. Cô Phương Nam chịu làm đám hỏi với con ông sĩ quan đồn cảnh sát rồi. Trước khi mình tìm tới huynh Đạt thì huynh Định đã tới báo hung tin nầy. Lại còn có tin cậu Khanh (tình địch của huynh Đạt) mướn 5 tay gà Bình Định hẹn huynh Đạt cứ rủ thêm người tới giải quyết hận thù. Thầy Tư nói: Thanh, tụi nó không nghe lời tao đã đành. Còn mày tao cấm liên lụy vô vụ nầy. Không chừng tụi nó kéo tới đây đốt nhà thì thầy trò ra gò mả ngủ với dế cả đám.
- Đm! Tao cũng nóng lắm. Mà chuyện nầy không thế nào binh đệ tử được!
(lâu lắm rồi mới nghe sư phụ chửi thề.) Mày đi kêu thằng Chánh, thằng Kính về đây. Đứng ngoài lược trận cho thằng Đạt, cùng lắm thấy nó gần chết thì mới được nhảy vô năn nỉ người ta mà can, hay là chở giùm cái xác nó về cũng được. Kỳ nầy tụi bây “Đạp nhằm ổ kiến lửa“ rồi. 4 giờ chiều tại khu sân bắn Nguyễn Văn Sâm. Người lớn con nít ở đây đã quá quen với mấy vụ thanh toán thù hận diễn ra ở khu nầy từ lâu. Không phải là 5, 6 người như lời đồn, mà tất cả là 16 mạng. Dân 2 lò mà cậu Khanh mướn chưa đủ. Còn mấy tay chém mướn mà cậu để dành vào giờ chót. Huynh Đạt không còn thiết sống trên đời, với quần tà lỏn và bàn tay không bước ra, đôi mắt lộ bình thường nay còn lồi ra nhiều hơn với những tia máu đỏ thù hận trong tròng mắt. Những chữ bùa xâm trước mặt và sau lưng huynh ấy như muốn bật tung ra ngoài. Huynh ta rất nhỏ con. Chỉ độ chừng hơn 40 ký. Tất cả ở đây chỉ dựa vào Thần quyền và Hận thù. Huynh Chánh lớn tiếng: “Thằng Đạt nó đánh ai người đó bước ra chơi tay đôi với nó. Còn nếu tụi bây đã ăn máu hèn của thằng mướn thì 16 sáu thằng cứ vô một lượt, rồi tao thẩy cho một trái mãng cầu. Để má tụi bây lại lấy xẻng xúc về cho chó ăn!” Mình nhớ lời thầy chỉ đứng riêng ra coi, không nhập chung bọn, vả lại mình là nhỏ tuổi nhứt nội bọn, kinh nghiệm giang hồ còn non lắm. Chỉ ngầm kêu mấy bài Chú thượng đài mà bác Sáu đã dạy… Một người từ bên kia bước ra: Tụi bây đừng có hù, đã tới đây là muốn coi Thần quyền có thiệt không, lựu đạn có nổ thì chết đâu phải một thằng. Nói tụi bây hay, thằng nầy từng đạp mìn không nổ nổi đây nè. Người đó là kẻ cao độ 1m7, tóc phủ dài tới vai, dáng gầy, chỉ còn có một con mắt, bên kia là một lỗ tối tăm đỏ lòm. Sau lưng hắn là 4 người mặc xi vin, cổ tay và nắm đấm gù lên những cục chai chà bá luôn. Về sau mới biết đó là Đức một mắt bên môn Tam Thập Lục Tổ. Đồng thời là môn đồ Salong cương (học mà không hề nhận ai là thầy.) Huynh Đạt phạm quy ở chỗ lòng thù hận đầy mình tấn công trước, phóng vọt tới 2 thước xèo tay như móc câu chụp vô mặt đối thủ. Độc nhãn bước xéo qua một bên rồi tung cước vào bụng Đạt “hự” Đạt không còn biết đau, nhào vô lần 2, hự! Thêm cước nữa. Đạt bị bật tung ra phía sau. Độc nhãn toan co chân đạp xuống. Đạt tự chuyển qua Xà quyền thoi vào bắp đùi của Một mắt. Y ta té nhào xuống, cả 2 quấn làm một cục lộn xà quần dưới đất. Một người bên kia bước lên, hai huynh Chánh và Kính nhảy vô, và vậy là luôn cả đám họ họ ùa tới. Huynh Định la lớn: Đm nó, tính chơi hội đồng hả? Huynh sẵn đà chạy bay luôn một cú song phi vào ngực một tay kia, “hự” máu mũi, máu miệng trào ra, tay ấy nằm bật ngửa ngất xỉu lập tức. Mỗi huynh một mình cự 2-3 tay, chân đá, tay cào, miệng hét hỗn loạn. Độc nhãn chân tung ra cước tựa như thế Bàng Long, huynh Kính lòn tay trái hốt giò đối thủ kẹp vào hông, rồi tay phải cắm một cú cùi chỏ nhớ đời lên đùi Độc nhãn. Chân phải huynh Kính đạp luôn vào đầu gối chân còn lại của Độc nhãn, cả hai té nhào xuống. Huynh Chánh siết cổ sau lưng một vị kia lè lưỡi, hai người khác lại đè sau lưng huynh ta mà đạp thấy thương luôn. Sau nầy không chết thì bịnh hậu là chắc luôn. Còn huynh Đạt nhắm mắt mà đánh thật là khủng khiếp. Ba người vây mà đánh không nổi mình huynh ta. Từ đầu tới chân Đạt bê bết đất đỏ và máu. Không biết là máu kẻ thù hay của chính mình. Bổng một tay nhảy vô chặt ngang hông Đạt, một tay liền đấm vào mặt Đạt như Trời giáng. Mình nóng ruột quá, phải vô thôi, mà chưa kịp thì huynh Đạt một tay chộp tóc kẻ ôm mình, dựt một phát, cái dựt đó rõ ràng không phải sức người, vì luôn mảng tóc và da đầu lớn cỡ bàn tay bay ra, máu chảy chan hoà đỏ mặt hắn, hắn vừa ôm đầu dãy dụa vừa la từng hồi như heo bị chọc tiết. Huynh Đạt tiếp tục nhảy xổ vào kẻ đấm mình lúc nảy, hai tay chụp hai vai hắn đè xuống và miệng cắn luôn vào một bên mắt của y. Tiếng rú kinh hoàng vang lên. Máu nhỏ giọt xuống đất. Độc nhãn thấy vậy vội la lớn: Tụi bây coi gỡ thằng Hoàng ra để đui con mắt nó bây giờ. Một vị chạy tới đạp luôn mấy cái cực mạnh lên lưng huynh Đạt, rối nắm nắm tóc huynh mà dựt ngược ra sau mấy lần, mà Đạt không hề nhả con mồi ra khỏi miệng. Nếu ai nào thấy cảnh nầy chắc là rùng mình luôn. Độc nhãn chân đã bị thương chạy cà nhắc tới phía huynh Đạt, vừa la: Đm, Thần quyền gì mà cắn như chó vậy. Huynh Kính nhảy ra trước mặt y chặn lại, đồng thời xoay người đánh luôn 9 cú liên hoàn chỏ tới tấp, ít nhứt ba cú trúng mục tiêu, Độc nhãn rát quá phải thoái mấy bộ liền. Huynh Chánh đánh đà hết nổi vừa quỳ gối, vừa co hai tay che mặt, đỡ đòn từ trên vả xuống, bên kia có 3 người nằm ỳ luôn. Không biết nặng nhẹ ra sao, chỉ có huynh Đạt như không còn biết mệt. Lúc nầy huynh như không còn là người nữa. Không biết đau đớn nữa. Cứ ăn đòn té xuống lại vùng lên. Bất ngờ huynh quỳ xuống tay trái cung ngang chớn thuỷ, tay phải bật ngửa nắm đấm thọc xéo lên, đối thủ đang co chân đạp bổng ăn một quả kinh dị vào hạ bộ. Y liền bật ngửa, miệng sùi bọt dãy đành đạch như cá lóc. Cậu Khanh điệu bộ công tử đứng cách mình độ 5, 6 thước. Hai bên có 2 em cầm cái gì đó quấn trong giấy nhựt trình, mặt y còn ô van vòng con mắt bầm đen, chắc là do huynh Đạt tặng cho trong rạp cine. Thấy bên kia đi toàn xích lô, còn mình đi xe đạp lại nhỏ tuổi, nên cứ nghĩ là thằng ba dớ nào tò mò đứng coi. Y không thèm để ý, giục 2 tay kia: Tụi bây lại chém chết mẹ nó đi. Hai thằng kia lập tức bỏ tờ báo bọc, 2 con mã lòi ra đen sì, săm săm bước ra. Lúc nầy mình không còn kịp suy nghĩ. Liền dẫn xe sấn tới bất ngờ lủi ngang tay cầm vô bẹ sườn một tên rất mạnh, nó đang ôm đau, thì mình buông xe phóng ra trước cậu Khanh: Thằng nào dám chém, tao cho nổ banh xác thằng ông cậu nầy lập tức. Tay mình đút ngay vô túi quần. Hai thằng chém mướn lo sợ ngần ngừ nhìn cậu Khanh, lúc nầy mặt xanh lè, lắp bắp nói: Em còn nhỏ, đừng làm bậy bạ. Anh đâu có thù oán gì với em hồi nào đâu.
Mình không nói gì, chỉ bước thêm lại gần hắn, vậy là 2 thằng cô hồn kia không dám cục cựa chi hết.
- Tụi bây quăng 2 cây mã cho xa ra, rồi bỏ đi. Nếu lựu đạn nổ tiêu đời thằng ông cậu nầy thì cha nó cũng đâu có tha cho tụi bây phải hôn. Ở tù mục xương luôn. Nghe mình nói vậy cả hai liền dục 2 cây mã rồi bỏ chạy thiệt lẹ về phía cái Honda đam của tui nó. Đây là dân chém mướn ăn tiền, 1 dao tính 1 dao. Xong thì chuồn lẹ. Đâu muốn dây dưa tù tội rồi “ken“ đâu mà chích choác. Tiếng máy nổ. Sát thủ biến mất.
Ngoài kia không còn ai đánh đấm nổi. Mình lúc nầy mới cười cười lộn ngược túi quần cho cậu Khanh coi:
– Không có giống gì hết. Làm gì có mãng cầu. Chỉ có súng nước thôi. Cậu Khanh nóng lên, lấy tấm thân cỡ 60 kí nhào tới, mình trụ bộ xoay người lại, phóng 1 cú hồi mã cước! BỊCH. Khỏi ngó cũng biết, chắc cú luôn. Có 2 tên chạy tới đỡ hắn đứng lên, ngó ngó mà không dám làm chi mình. Bên kia thương tích không nhẹ, mấy người không còn đi nổi. Độc nhãn cũng không đi nổi, mà vẫn còn lên tiếng thách đố: Tụi bây có ngon thì qua khu hậu Văn Lý kiếm. Tao đợi tụi bây. Đang dìu huynh Chánh lên xích lô vì ăn đòn quá nặng, huynh Định trả lời tỉnh bơ:
- Làm sao mà không qua được. Tao còn hẹn chở má mày tái khám ở nhà thương Hồng Bàng mà. Hổng lẽ qua đó chở má mày đi mà mày chém tao hả?
Cả đám bất ngờ với câu nầy. Độc nhãn nín luôn. Sau nầy mới biết là huynh Định đã mấy lần là mối chở má ông Đức vô khám nhà thương. Chỉ tại vì ông ta không nhận ra mặt huynh Định thôi. Về sau nầy, bên học trò Thầy Tư có một mối giao hảo tốt với bên huynh Đức. Vụ nầy. Thiệt là giang hồ ngược đời. Trước thù sau bạn. Huynh Đạt không nói một lời, lầm lì leo lên xích lô, cả người huynh ta bê bết máu và đất, huynh Kính ngồi ở băng trước tỉnh bơ bóp bóp quai hàm… khi xích lô chuyển bánh, bất ngờ huynh Đạt quay lại nói:
- Trưa mai tui bây tới thầy coi tao giải quyết nè.
Sau khi Đạt và Kính đi rồi, huynh Định nói:
- Thằng Thanh cũng có đây vậy mà sao không vô phụ anh em vậy. Đứng hút thuốc coi xinê thôi hả. Coi có đã hông?
Mình không nói gì cả. Thầy có dặn, mình đâu sợ, chỉ là can thiệp đúng lúc thôi. Coi bộ sau vụ nầy, mấy sư huynh không mấy gì ưa mình như hồi đó rồi. Huynh Chánh phải vô nhà thương vì bị lồng phổi ho ra máu. Giang hồ thiệt ra đâu có hay ho gì, sống như thú thôi. Chả lẽ sanh ra để đánh nhau một đời. Thiệt là chán ngán… Sáng hôm sau, cứ tưởng thày nghe xong chuyện có lời la rầy gì. Chẳng dè thầy tỉnh bơ lo việc như lệ thường, lát sau không chịu được, mình buột miệng hỏi thầy:
- Thầy ơi! Chuyện đã lỡ như vậy rồi. Thầy có buồn huynh Đạt hôn?
- Buồn mà làm chi, cái ăn cái sống là quan trọng, tụi bây dư ăn dư mặc quá rồi mới tào lao đủ chuyện. Tao đã dám ra nghề dạy là dự trù tất cả rồi, mày cứ lo làm đi, đừng bá vơ như tụi nó, chuyện tới đâu tao tính tới đó mà.
11 giờ trưa, đa số sư huynh đệ đều tự có mặt tại nhà thầy, chỉ trừ huynh Chánh đang nằm nhà thương và một số huynh làm công sở. Huynh Định và Kình là có mặt sớm nhứt, thầy không hỏi gì về hôm qua mà chỉ hỏi bịnh tình huynh Chánh ra sao thôi. Các huynh đệ khác xì xầm cùng nhau quá chừng. Gần 11 rưỡi huynh Đạt tới, mặt mày cũng không sáng sủa hơn hôm qua là bao, huynh từ từ nhảy xuống xích lô, đi thẳng vô bàn Tổ thắp nhang, không buồn ngó ai, kể cả thầy, thầy cũng tỉnh bơ… Huynh ta lấy dây Kà tha để lên bàn Tổ xá 3 xá rồi quay lại nói với sư phụ:
- “Anh Tư, trước nay có học trò nào học xong rồi trả nghề lại cho anh chưa?“
- Thôi mày Đạt ơi! (huynh Kính kêu nho nhỏ.)
Thầy Tư trả lời: “Tao biết mày muốn cái gì rồi. Đi ra sau hè đi. Tao với mày giải quyết“
Huynh Đạt đi liền ra sau nhà, sư mẫu ôm mặt khóc không ra tiếng, thầy theo ra sau đó. Huynh đệ mười mấy mạng rủ lượt theo sau, mình lo lắng vì mức độ thần quyền của huynh Đạt ngày hôm qua mình đã thấy, còn sư phụ lâu lắm rồi đâu thấy ổng động tay động chân gì, chỉ lo se nhang, làm thuốc mà thôi, không biết chừng…
Sau nhà Thầy Tư là một khoảnh đất vườn rộng độ 80 mét vuông, để mấy lu nước mưa và trồng mấy bụi chuối hột làm thuốc, anh em khi dợt côn quyền thường kéo ra đây. Huynh Đạt ra trước đứng cách bụi chuối sau lưng độ 3 mét, thầy ra sau đứng trước mặt huynh ta độ hơn một mét, rồi nói:
- Đây không phải là tại tao, tại mày suy nghĩ không kỹ thôi. Mày tưởng quyền lên cho thiệt sát đi.
Dứt lời huynh Đạt vuốt mặt một cái, mặt huynh trở nên đanh ác kỳ lạ, sắc xanh chàm.
Thầy Tư nói:
- Tao không cần dùng Thần quyền với mày, tao chỉ xài Tân khánh thôi.
Huynh đạt gầm lên phóng về phía thầy, ai nấy nín thở. Thầy Tư rùng người hơi thấp rồi chuyển bộ bung cú đá kim tiêu ra, đầu ngón cái chọt thẳng vào cổ huynh Đạt, huynh ta bật đầu ngửa ra sau, rồi như có ai ném, huynh bay nguyên cả thân người đánh ầm vào bụi chuối nằm bất động. Vài huynh toan bước tới xem, thầy khoát tay:
- Nó không có chết đâu mà tụi bây lo, nó chỉ bị bay mất Tổ thôi, đừng rớ tới nó, tự nó tỉnh dậy là xong…
Nói rồi sư phụ quay lưng lên nhà trên kêu sư mẫu dọn cơm ăn và nói:
- Đứa nào đói thì ăn, tụi bây.
Không một ai buồn rớ chén đũa lúc nầy, không dè thầy giải quyết đơn giản tới vậy.
Độ 15 phút sau sau, huynh Đạt từ nhà sau lên, cúi mặt gầm xuống, đi thẳng ra xích lô, không nói một lời… Từ đó không bao giờ huynh ấy xuất hiện ở ngõ nhà thầy nữa…
Thầy nói với huynh Định:
- Từ nay tao không có tư cách để tới nhà nó nữa, mày là bạn nó, tao giao mày nhiệm vụ từ nay thỉnh thoảng coi chừng bịnh tình bà nội nó, có gì thì hốt thuốc cho bả uống, tao lo hết. Mày cầm 200 nầy vô lo cho thằng Chánh đi, từ nay về sau tao cấm tui bây xài bùa yêu và dùng Thần quyền giải quyết hận thù… đứa nào không ưng bụng thì cứ qua lò khác, tha hồ học, muốn làm gì tuỳ ý…
Thầy cấm xài bùa yêu, mình tuân lời thầy, đâu có làm bùa yêu cho ai, chỉ làm ngãi yêu mà thôi… sau đó mình có tới đưa cho huynh Đạt tác phẩm của mình, không biết huynh ta làm ăn ra sao, mà cuối cùng cô Phương Nam trả bông cho người ta và về nhà huynh ta nấu cơm cho bà nội huynh ăn… cũng nghe nói là thái độ phách lối của nhà chú rể hụt làm cha mệ cô không hài lòng. Thầy Tư nhận thiệp cưới mà không tới, mà tới cũng không gặp chú rể, vì chú rể phải lo trốn quân dịch! Có bạn nào đã từng yêu chưa? Chắc là nó lợi hại lắm phải hôn?
(Còn tiếp)

0 comments:

Post a Comment

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Tìm thêm