- Ở đây cái gì cũng mặn, chỉ có cái nầy là chay dành cho ông thôi!
Huynh Định nhập môn trước mình một năm hơn, huynh hay đố kỵ mình trước nay vì gần gũi thầy nhiều. Thời gian gần đây hay chủ động lôi kéo chư huynh khác bài xích mình. Hồi tảng sáng có thấy huynh ta hái một trái bình bát sống xanh lè. Mình có hỏi hái chi vậy? Huynh ta cười cười nói hái để “chơi” , giờ đây huynh ta lả giả: - “Chuyện vậy là xong nghe, là do bề trên xử, chớ tui với ông không có gì buồn nhau trước nay, tui không có dính líu gì. Thôi ông ăn tô chè khoai lang nầy cho mát bụng.
Mình đón tô chè, nói:
- Có gì đâu, cám ơn nấu chè cho ăn,
- Tui biết ông chuyên môn ăn cây củ, nên ráng nấu cho ông ăn đó. Thôi ráng ăn hết tô đi nghe. Dứt lời huynh ta đi về phía tập thễ chống đối mình. Sư phụ có vẻ không màng gì hết, chắc là ổng cũng dự trù tình thế nầy trước rồi… ổng không hề ngó ngàng hay nói năng chi nữa với mình… có một vài sư đệ ngó mình với ánh mắt thân thiện thông cảm mà không dám tới gần trò chuyện, mình khẽ nhìn họ gật nhẹ đầu chào, rối cầm tô chè biến ra ngoài xa mái hiên, leo lên một gộp đá thâm thấp ngồi ăn. Ở đây không có ai, chỉ có mình và lũ chồn đi ăn đêm tò mò ngó nhau… ăn thử một muổng, là chè khoai lang, khoai mì… vị chè ngọt mà ăn sao vẫn đăng đắng ở cổ họng. Chắc là tại khoai có sùng… Ăn hết tô chè, móc thuốc ra hút, đang nghỉ vẫn vơ, thì “Bốp“ một cục gì bay tới trúng đầu khá mạnh mà không thấy đau, nhìn lên thì thấy sư phụ đang nhìn mình, ổng nói nhanh:
- Ủa! Mày ngồi đây tối qua nên tao không thấy, quăng rác trúng mày.
Rồi ổng quảy qủa đi vô trong, sau lưng ổng là mấy huynh bên sư Bá và huynh Định ngó lom lom mình, họ ha ha cười. Đợi cho ai nấy vô khuất mình mới để ý trở lại, buồn tay lượm cái vỏ bao thuốc lá thầy chọi trúng mình. Mở bao ra, không còn điếu nào, buồn tay vô tình móc tờ giấy bạc bọc thuốc ra, đầu ngón tay vô tình nhận được lờ mò những nét hằn như chữ viết trên đó. Đưa lên xem thì không thấy 1 nét mực nào hiện ra, tờ giấy vẫn trắng không, thì ra chữ viết có thễ có thễ hằn lên lớp bạc của giấy bởi một cây tăm hay cái gì tương tự như vậy. Mình kín đáo xếp nhỏ tờ giấy bạc ấy lại cỡ ngón tay luồn luôn vô bâu áo sơ mi, chớ không để vào túi áo, sợ có người để ý. Lập tức đứng lên, bước ngay vô nhà, linh cảm ở đây có gì đó không ổn. vừa xê bước thì Bốp! Bốp bốp! 3, 4 hòn đá bằng nắm tay không biết từ đâu bay tới chỗ mình vừa rời khỏi, may phước không thì bể đầu vỡ sọ. Ở đây có chỗ nào mà cấp cứu trên núi non giờ nầy. Nguy hiểm đã tới.... Không dám chậm trễ bước nào, mình đi nhanh vô nhà ngay, đã vào vùng ánh sáng, tiếng Sư Bá lớn oang oang:
- Ê! Kỳ giỗ nầy không có ông Tư Ngãi tới, nên ông phái học trò ruột đi thế ổng tụi bây ơi! Tiếng cười ai nấy rộ lên. Có ai tiếp lời:
- Ê coi chừng bị bỏ thuốc độc sình bụng chết đó! Ha ha ha…
Sư phụ liền nói:
- Bây giờ mày không còn là người bổn môn, coi mai sáng lấy quần áo về dưới sớm đi! … “ Dạ “…
Giờ nầy Sư Thúc mới lên tiếng:
- Nó không còn là đệ tử anh, chớ là con cháu của tui, Thanh, mày cứ ở đây chơi chừng nào chán thì về, coi chừng giùm tao thằng nào đái bậy thì chửi vô mặt nó để nó làm ô uế núi non hết.”
Cả đám nghe tiếng Sư Thúc im phăng phắc, ổng không có một đệ tử nào, chỉ một thân một mình mà ai cũng phải nể. Sư Bá tằng hắng một cái rồi moi cục thuốc rê quấn trong túi ra vấn hút… Mình đi xuyên qua bao cặp mắt, thẳng vô buồng trong, ở đây không có một ai, túi hành trang của mình đã bị ai đó xốc tung đổ đống hết xuống đất, mình kiểm lại không mất món gì. Mà còn gì quí để mà mất nữa, bị đốt hết trọi rồi... gối túi hành lý dưới đầu mình cố dỗ giấc mong Trời mau sáng… í mà hâm ba ga va at ta bà vam… Hơn 6 giờ sáng giật mình tỉnh giấc bước ra, không thấy sư phụ, sư Bá và một số huynh đệ. Nghe nói là cùng vô rẫy lấy thuốc lúc Trời còn sương… đầu mình nhức tăn tăn, dụi mấy cái liền mà sao mắt vẫn còn mờ.... cố gượng rửa mặt rồi vô chào Sư Thúc mẫu, mình lần đi xuống núi… Sư Thúc chạy ra ngoắt lại cho mấy cái bánh ít đi đường ăn và vỗ về ít câu… Mình khởi hành xuống, linh cảm có gì đó không hay, hai mắt mờ quá, dụi hoài, càng dụi càng mờ hơn. Sao kỳ vậy? Đường núi đã thuộc sau mấy năm lên xuống, tuy mắt mờ mà đi không mấy khó khăn… Thấy như bao tử nó không tiêu nổi tô chè hồi đêm qua… cổ họng đắng và thấy khát nước quá đỗi… lại thêm thở ra mùi hăng hăng rất lạ… dần dà tay chân mướt mồ hôi mà lạnh ngắt hết… quai hàm từ từ cứng lại, nuốt nước miếng rất là khó khăn… cổ họng nóng rát… Nước dãi tuôn ra liên tục… kỳ… quá… đã tới dưới chân núi rồi… Mắt mờ đi 50%.... Độ 10 phút đi nữa thì tay chân cứng ngắc hết trọi. Mắt đã mờ 90%! Hự! Vấp phải cái gì đó té sấp nằm dài. Thân không mấy gì có cảm giác đau… Mình mẩy như tê dại đi luôn… Thần trí mơ hồ. Còn chút nhận thức biết là mình đã trúng Độc! Trời ơi! Chết rồi! Ở đây làm sao có thuốc trị, có ai cứu tui với… Thầy ơi! Cứu con… âm ba phát ra gào thét điên cuồng trong đầu, mà không sao mở nổi miệng kêu la cầu cứu... phải nhờ ý chí mãnh liệt của Sơn Thần: ê hế no tho ngan mê brây… ê hế mê bờ rây cô ma zăn… êhế ná má bá tá… Na cà xa dá… cứu độ đệ tử. Cầm cự bởi thần chú một hồi. Một luồng khí nóng hực chạy trong xương sống rào rạt, ráng dồn khí xuống đan điền, tưởng Thần quyền ở trán… chuyển ra 2 tay… 2 tay căng cứng lên, rồi chống đất nhỏm dậy như rắn hổ mang. Con mắt lúc nầy tối 100%, đầu óc nặng chịch, mơ hồ nghe giọng đàn bà la lên:
- “Có người té núi nè, bà con ơi!“… cảm giác có người xốc nách mình dậy, thêm ai đó vả vả vô mặt, có ai nói: Trúng gió rồi, ai có dầu không?
- Có gừng được hông? – Đưa đây cho tui.
- Lúc đó mình gom hết sức la lên: “Phèn chua, làm ơn cho tui phèn chua liền. Tui bị trúng độc. “Cái gì? Phèn chua chi vậy?“Ổng nói phèn chua thì cứ lấy cho ổng đi.”
- Mình bị đè cạo gió đầy lưng, nguy hiểm quá, mình sắp chết, họ không hiểu rồi, càng cạo càng chết lẹ hơn, may sao có ai la: Nè! Phèn chua nè, mình đâu thấy đường xá gì, chỉ sè tay ra đại, có ai bỏ cái gì vô một nắm… Mình nhét vô miệng nuốt luôn, lạnh- đắng – chua! Đúng nó rồi, lưỡi mất cảm giác nhiều, cố nuốt muốn uống nước vô, độ vài phút sau thì bao tử nhồi bóp dữ dội, lắc lư cả người, nôn thốc nôn tháo ra tất cả những gì có trong bao tử, có ai đó đàng sau nắm giữ 2 vai mình lại. Mình rửa mặt, súc miệng, uống nước gừng vô… Tỉnh lại từ từ rồi, cả người nóng lên vì nước gừng. Chỉ còn 2 bàn tay chân là lạnh thôi, giải tán chất độc đã 80%. Thì ra đó là độc tố của hột bình bát sống. Bây giờ mình đã sống còn rồi, có nên trả thù hay không, việc ấy để tính sau, mau về tịnh dưỡng đã. Ngồi trên xe đò về Sai Gòn, mình chợt nhớ thầy, móc bâu áo lấy tờ giấy bạc bọc thuốc ra, đưa lên mặt Trời, mới thấy những nét hằn ghi lại Thần chú thâu và xả Tổ cho mình cũng như cho người khác, chú yếu quyết của bổn môn!... Thấy nhớ Thầy Tư quá. Thầy ơi, thầy luôn là số một của con… Mãi mãi là vị sư phụ của con!... Mình không cảm thấy ghét ai, kể cả sư Bá… duy chỉ có huynh Định nhẫn tâm hạ độc, thật là vô tâm, rồi đây không biết có còn ai là nạn nhân nữa không? Có may mắn sống còn như mình không? Mấy tháng sau nghe nói huynh ấy đi làm rẫy đạp nhằm xương rắn hổ, bị ăn lỡ lói thủng hết thịt ở bàn chân, nhìn thấy gân xương bày ra lồ lộ, vô phương thuốc men chạy chữa, dù thầy đã tận tình… Huynh ta không còn đạp xích lô được nữa, mỗi ngày phải chống nạng phụ vợ bán rau ngoài chợ, nghe mà xót xa cho… Còn mình bây giờ làm sao? Cuộc sống đã mất một phần quy củ, không đến nhà thầy vì giữ tiếng cho thầy, cũng không dám tới huynh đệ nào vì ngại họ khó xử với đồng môn.
- Sư Thúc đã nói: Cái cây phải lớn mạnh giữa đồng, vì nó không núp dưới tàn cây nào phủ trên nó.
- Thầy Tư Ngỡi nói: Con có thễ là một thầy bùa… Hai Thầy Ngãi… Mà chắc là con chọn con đường thứ 3… Hỏi Sư Thúc thì biết!... vậy là… A, là Thầy Chùa! Đúng rồi! Mà thực ra thì cũng không có nhiều để chọn, trong trong 2 chỉ chọn 1 thôi, là sống cho mình hay cho tất cả! Ta sẽ sống vì mình và vì tất cả tấm lòng của ai hướng về ánh sáng hy vọng!
0 comments:
Post a Comment