Ông là Hoàng Hữu Lộc ở xã Cát Thịnh, huyện Văn Chấn, tỉnh Yên Bái. Ông Lộc là người dân tộc Tày, ngôi nhà ông ở cũng là một ngôi nhà sàn mộc mạc theo phong cách truyền thống của người Tày. Năm nay ông 59 tuổi. Trước kia ông làm ở Công ty dược phẩm tỉnh Nghĩa Lộ (cũ), chuyên phụ trách tổ thu mua dược liệu.
Chốn rừng thiêng nước độc này nếu có rắn thì toàn loại độc, nhiều nhất là rắn hổ mang, hổ chúa, rắn lục, rắn cạp nong, cạp nia... "Nếu nạn nhân bị rắn cạp nia cắn phải chỗ phạm (chẳng hạn như cổ, mặt), nhanh thì chết sau một tiếng còn chậm thì khoảng một ngày. Hổ mang mặc dù nọc không độc bằng cạp nia nhưng lượng nọc lại nhiều hơn, vì thế khả năng sát thương cũng chẳng khác là bao", ông Lộc nói.
Ông còn cho biết thêm, nạn nhân bị rắn cắn chủ yếu là người đi rừng, đi đêm, và cả những người thợ buôn bắt rắn: "Trước ở đây nhiều rắn lắm nhưng giờ nhiều người bắt nên lượng đã giảm. Tuy vậy, rắn vẫn là nỗi kinh hãi lớn nhất đối với những người đi rừng".
Trong rừng có nhiều loại cây có thể sơ cứu, kìm hãm được nọc độc rắn, nhưng ít ai biết. Nếu bị rắn cắn thấy vết răng đều thì là rắn lành, nếu thấy có hai vết sâu hoắm phía trước, vết thương ít chảy máu nhưng rất đau nhức và sưng tấy, chỗ hai vết nanh bầm tím thì là rắn độc. Bị rắn độc cắn, ban đầu bệnh nhân đau buốt dữ dội, sau mệt dần, mất cảm giác, rồi hôn mê mà chết.
Những thảo dược kỳ diệu
Ông Lộc đang sao khô thuốc. Ảnh: Thanh Niên.
Trong những năm công tác ở Công ty dược tỉnh Nghĩa Lộ, ông Lộc thường tham gia các đoàn điều tra sưu tầm cây thuốc của tỉnh và trung ương. Công dụng của từng loại cây ông nắm rất rõ. Bước chân ông tới khắp các miền sâu xa nhất của Tây Bắc.
Ông Lộc nhớ lại, trong suốt quãng thời gian công tác ông học được nhiều bài thuốc của người dân tộc, trong đó có bài chữa rắn cắn. "Tôi học được nhiều ở các ông lang, bà mế dân tộc, cộng thêm kiến thức khoa học nên có một vốn kinh nghiệm khá dày dặn", ông nói.
Khi bệnh nhân bị rắn cắn, chỉ cần lấy cây thuốc còn tươi đem nhai hoặc giã lấy nước uống, còn bã đắp vào vết thương, thế là khỏi. Có thể với người khác đó là bí mật, chỉ bí truyền trong phạm vi hẹp, nhưng với ông Lộc thì chẳng những không hề giấu mà thậm chí còn phổ biến cho bà con.
Ông nói: "Những bài thuốc này tôi học được trong thiên hạ thì chẳng cớ gì tôi không truyền lại cho bà con. Có điều học là một chuyện còn đem cái học được ra ứng dụng thì phải có thêm kinh nghiệm". Chỉ cần người bệnh còn uống được thuốc là có thể chữa khỏi. Tùy theo thời gian từ khi rắn cắn đến lúc đắp thuốc ngắn hay dài mà quá trình bình phục khác nhau. Người vừa bị rắn cắn thì chỉ cần vài tiếng là khỏi.
Theo ông, những cây thuốc thông thường dễ kiếm như rau dăm, lá mướp đắng, lá sắn dây... đều có tác dụng tốt. Người bệnh chỉ cần nhai lấy nước và đắp bã vào vết thương thì lập tức chất độc sẽ bị hạn chế rất nhiều, không còn nhiều khả năng nguy hiểm đến mạng sống. Thế nhưng đối với những ca mà tính mệnh bệnh nhân như chỉ mành treo chuông thì cần đến những loại thuốc đặc hiệu. Ông Lộc giới thiệu hai loại kỳ dược: cây bát giác liên và cây bảy lá một hoa (hay còn có cái tên hoa mỹ là thất diệp chi mai).
Vườn nhà ông có cả hai loại thảo dược trên. Cả hai đều được di thực từ trên núi xuống. Trước đây ông Lộc di thực được cả một vườn cây bát giác liên, nhưng sau đợt lũ quét khu vườn trở nên tiêu điều hơn rất nhiều, nhiều loại hoa cỏ thảo dược ông kỳ công sưu tầm cũng theo dòng lũ trôi hết. Tuy nhiên, trong vườn vẫn còn khoảng 30 loại thuốc mới được ông khôi phục.
Cứu sống mạng người, chi phí nhiều nhất chỉ 1 triệu đồng
Khi bị rắn cắn, nạn nhân có thể lấy những thứ lá sau nhai nuốt nước và đắp bã vào vết thương: rau dăm, lá mướp đắng, lá sắn dây, rau dền gai, cây bòn bọt, cây rau bợ, lá dong, sau đó phải đến ngay cơ sở y tế gần nhất.
Lúc về hưu (tháng 11/1993), ông Lộc bắt đầu chữa tập trung tại nhà. Tới nay, số ca bệnh qua tay ông đã lên tới con số trên 200, tất cả đều khỏi. "Thực ra thì duy nhất một trường hợp nạn nhân vừa đưa đến cửa nhà tôi thì tắt thở, sau đó tôi phải mời công an xã và bộ phận y tế ở trạm xá tới nhà để lập biên bản", ông giãi bày.
Trong số những ca bệnh từng chữa, chỉ có một vài ca khiến ông nhớ tới bây giờ. Đầu tiên phải kể tới anh Hoàng Văn Độ ở thị trấn Ba Khe. Cách đây 5-6 năm, anh Độ vốn là thợ chuyên bắt rắn, nhưng lại bị rắn cạp nia cắn. Bệnh viện trả về, gia đình đưa anh tới nhà ông trong trạng thái toàn thân tím tái, sắp tắt thở.
"Lúc ấy có tới hàng chục thanh niên chầu chực ở nhà tôi, họ chờ để lỡ bệnh nhân không qua khỏi thì đưa về luôn. Tôi còn nhớ rất rõ có người còn rục rịch đi tìm gỗ đóng áo quan", ông Lộc kể. Thế nhưng may mắn là anh này còn nuốt được nước. Sau 1 đêm chạy chữa, anh Độ đã tỉnh lại. Đêm đó, tử thần bỏ qua anh.
Một ca nữa cũng làm ông nhớ lâu, đơn giản vì bệnh nhân này ở nhà ông tròn một tháng. Anh Nguyễn Văn Bảy ở nông trường Thái Lão, Yên Bái bị rắn hổ mang cắn gây hoại tử, thịt dần thối hết. Ông Lộc đắp lá thuốc nam vào vết thương, sau một tháng thì thịt ở khu vực bị hoại tử lại mọc lên.
Một người nữa cũng để lại ấn tượng trong ông là anh Lò Văn Sơn ở Nghĩa Tâm, huyện Văn Chấn. Sau 2 ngày bị rắn cắn, thân thể anh phù nề tới mức chỉ mặc được chiếc quần xà lỏn. Ông Lộc cho biết: "Lúc anh này đến thì cơ thể đã không còn cảm giác. Chân phù to đi đường rách rướm máu mà chẳng hề có cảm giác đau. Bệnh nhân này ăn ngủ tại nhà tôi mất 15 ngày. Hầu hết các con bệnh đều không có kiến thức gì về phòng chống rắn cắn, nhưng rất chủ quan".
Về kinh phí chữa bệnh, ông cười hồn hậu: "Tôi chỉ lấy tiền công đi tìm thuốc, bình thường khoảng một hai trăm nghìn. Bệnh nhân mà tôi lấy nhiều tiền nhất chỉ có anh Bảy. Cả tiền thuốc và tiền ăn uống sinh hoạt cho người nhà trong vòng một tháng, tôi lấy tròn một triệu".
(Theo Thanh Niên)
---------------------------
Người bị rắn độc như cặp nong, cặp nia, hổ mang bành... cắn dù nặng đến mấy, nhưng còn hơi thở là ông cứu được. 20 năm trong nghề, ông đã cứu chữa cho trên 300 người thoát khỏi tử thần. Ông là lương y Bùi Hồng Thái, người thôn Châu Sơn, xã Thạch Bình (Thạch Thành, Thanh Hóa). Dụng cụ chữa rắn độc cắn của ông chỉ là một ống nứa, ba lá trầu và chín miếng cau, được làm theo các bước. Mỗi lá trầu chia làm ba phần đều nhau cuộn với một miếng cau. Lần lượt, ông bỏ từng miếng cau trầu đưa lên miệng nhai. Miếng trầu nhai xong được đắp vào vết rắn cắn, cùng lúc ông dùng ống nứa một đầu đặt vào vết thương, đầu kia đưa lên miệng hút độc và thổi đúng 27 lần cho một miếng trầu. Công việc tiếp tục cho đến khi thổi hết chín miếng trầu, tất cả là 243 lần thổi.
Sau khi được ông Thái chữa trị, anh Bùi Văn Dũng bị hổ mang bành cắn khi lên rừng làm rẫy, đã qua cơn nguy kịch và dần hồi phục. Cảm kích trước tấm lòng của ông, gia đình anh Dũng đưa một chút tiền để bồi dưỡng, nhưng ông Thái kiên quyết không nhận. “Tôi chữa trị giúp người là vì cái tâm chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện được đền đáp. Cứu người là nghĩa vụ và cũng là nhiệm vụ thiêng liêng mà mỗi con người chúng ta đều phải làm”, ông khẳng khái. Ông Thái cho biết, chữa rắn cắn là nghề gia truyền được mẹ ông là cụ Bùi Thị Thao, truyền lại. Cụ Thao tìm ra phương pháp chữa bệnh này và từng cứu sống rất nhiều người đi rừng bị rắn cắn. Bận công việc đồng áng, thời gian chữa bệnh bị thu hẹp nên cụ đã truyền nghề lại vào năm ông 10 tuổi. Trước khi truyền nghề, mẹ ông dặn: “Để trở thành một lương y tốt là việc rất khó, con phải biết trân trọng nghề. Không được lạm dụng bài thuốc này để trục lợi. Có như vậy nghề mới gắn bó theo con, giúp con cứu được người”. Có nghề chữa rắn cắn, nhưng ông không hành nghề kiếm sống mà chỉ cứu giúp thiên hạ. Ông xác định tiếp tục học tập để mở mang vốn sống. Đến năm 20 tuổi ông được cử đi học lớp bổ túc văn hóa của xã, sau đó học bồi dưỡng trong trường thanh niên dân tộc nội trú của huyện. Là người có vốn kiến thức rộng nên ông được giữ lại trường và được chuyển sang học hệ sư phạm tiểu học 2 năm, rồi được bổ nhiệm dạy lớp bình dân học vụ của huyện. Khi đang dạy học tại trường thì mẹ ông mất. Đứng trước linh cữu mẹ, ông Thái thầm hứa rằng “mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng phát huy nghề để cứu giúp người dân”. Đến năm 1988, ông Thái được nghỉ hưu. Về nhà, công việc nhàn rỗi nên bất kỳ ai bị rắn cắn, kể cả động vật như trâu, bò... bị rắn cắn mang đến nhà ông đều cứu được. “Khi trị cho người bị rắn cắn tôi luôn đi theo một phương pháp khoa học như bắt mạch và bấm huyệt. Còn bài thuốc chính là gia truyền mà không phải ai trong gia đình cũng có thể học được. Bài thuốc chỉ truyền được duy nhất cho người có tấm lòng, lương tâm cứu người và y đức nghề nghiệp”, ông giải thích và lưu ý là không phải lá trầu nào cũng dùng được. Nó phải tùy vào mỗi ca bệnh để hái lá cho phù hợp. Trong 20 năm qua, với bài thuốc gia truyền, ông Bùi Hồng Thái đã chữa khỏi cho hơn 300 người và hàng nghìn con vật nuôi thoát khỏi lưỡi hái của... “thần xà”. Tiếng lành đồn xa, tiếng tăm của ông không những được bà con lan truyền từ huyện này sang huyện khác mà còn được truyền tụng ra ngoài tỉnh. Mọi người coi ông như là “cứu tinh”, do ông chưa từng phải bó tay trước một trường hợp nào, cho dù người bị rắn cắn đã bị liệt, hay cả khi bệnh viện trả về. Trường hợp anh Nguyễn Văn Hạnh (ngụ thôn Yên Phú, cùng xã) là một ví dụ. Anh Hạnh đi rừng bị rắn cặp nong cắn. Do không biết là rắn độc nên anh được đưa đi bệnh viện huyện muộn. Sau đó nặng quá nên anh được chuyển lên bệnh viện tỉnh nhưng các bác sĩ cũng phải bó tay và trả anh về. Lúc này người anh Hạnh đã cứng lại, mắt và miệng không mở được. Trong lúc gia đình đang đau buồn chuẩn bị làm đám tang thì được một người quen trong xã giới thiệu “thử nhờ thầy Thái xem sao”. “Chưa đầy 40 phút sau ông Thái đã được mời đến. Ông liền bắt mạch và lấy ống nứa cùng cau trầu ra để chữa trị. Một giờ sau, vẻ mặt của con trai tôi trở nên tươi tỉnh hơn. Năm ngày sau nó đã ngồi dậy và ăn cháo được”, bà Kiểm, mẹ anh Hạnh kể lại. Bác sĩ Nguyễn Văn Việt là người đang công tác tại Bệnh viện huyện Thạch Thành tâm sự: “Ông Thái là một lương y mà tôi rất khâm phục, không chỉ vì tài chữa rắn cắn mà còn vì ông là người sống vì chữ tâm”. Anh Việt cũng là bệnh nhân của ông trong một lần bị rắn cặp nong cắn. Khi đó là bác sĩ nên anh Việt có phần chủ quan nên chỉ tiêm thuốc, truyền nước. Sang ngày thứ hai nọc độc của rắn vẫn còn xót lại làm cho người anh bị tê liệt, không nói được. Lúc này, gia đình anh Việt vội mời thầy Thái đến chữa bệnh. Ba ngày sau bệnh của anh Việt thuyên giảm hẳn. Hiện giờ, ông Bùi Hồng Thái vẫn nhiệt tình dồn tâm huyết giúp đỡ, chữa trị những người bị rắn cắn ngay tại nhà mình. Căn nhà ba gian nhưng ông vẫn dành một góc nhỏ để đặt chiếc giường cho những người đến nhờ ông chữa trị có chỗ ngả lưng. Ở tuổi 71 nhưng trông ông vẫn còn nhiệt huyết lắm. Hiện ông là Trưởng ban chấp hành Hội người cao tuổi thôn Châu Sơn. Trong xã, ông Thái là người nhiều con nhất. Không phải vợ chồng ông sinh nhiều mà do bệnh nhân bị rắn cắn được cứu sống đã xin được làm con nuôi. Ngày lễ mừng thọ ông tròn 70 tuổi, chỉ con nuôi đã lên đến 24. Anh Lê Văn Biền, con nuôi ông Thái, tâm sự: “Cha Thái là người lần thứ hai sinh ra tôi, nếu không có ông thì giờ đây tôi không còn trên đời này nữa. Tôi rất vui mừng và hãnh diện vì có một người cha hết mình cứu giúp cho mọi người như vậy”. Nhắc đến lương y Thái, bác sĩ Lê Văn Hoàng, Trưởng trạm xá Thạch Bình, nói: "Chúng tôi đánh giá rất cao khả năng trị độc rắn của ông Thái. Nếu như khả năng này của ông được khoa học quan tâm và giải mã thì trong tương lai sẽ tạo ra được một loại thuốc có một không hai chuyên chữa trị độc rắn rộng khắp cả nước”. Còn ông Thái quan niệm không giữ nghề cho riêng mình. "Tôi chỉ tâm huyết là khi truyền nghề cho một ai đó thì họ phải có lương tâm để cứu người, không lạm dụng nghề để chèn ép người bệnh. Tôi sẵn sàng hợp tác để các nhà khoa học nghiên cứu phương thuốc bí truyền", ông chia sẻ. (Theo Công an TP HCM) |
0 comments:
Post a Comment