ĐÊM KHÔNG NGỦ ĐƯỢC…(Bát Thuần Đòai 10)
Thanh Pali
… Trời lúc nầy ổng như đang tập thễ thao, thở ra từng cơn gió hù hù len qua vách núi và cành lá, mấy nhánh cây thâm thấp quất lá vào mặt mình chan chát, như muốn hỏi mình là ai mà giờ nầy dấn bước trong miền hoang vu nầy! Gió bổng chuyển chiều vì va vào vách núi, ngọn đuốc đang cầm phả lửa ngược vô mặt mình khiến râu ria cong queo, rát cả mặt. Trong bóng tối bị soi sáng bởi ánh đuốc, mấy bụi ngãi vằn như nhóm chân chạy qua lại vì mấy cơn gió vặn vẹo, hay là ngãi đang chào mình cũng nên! Còn mấy gộp đá trông chẳng thân thiện chút nào! Trong nữa tối nữa sáng, mấy cục đá núi nầy như bao khuôn mặt biểu lộ cảm xúc hằn học, trách móc, thách thức bước chân không giày dép của mình! Lờ mờ trước mặt vẫn phảng phất cái bóng trắng của người con gái khi hợp khi tan theo khói của ba nén nhang mình cầm trong tay… giờ nầy 3 ngày trước, mình còn đang ấm cúng ở Sài Gòn…
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxx
- Thất Sơn bao nhiêu là huyền bí, ông đâu có lên đổi gió vài Bữa chơi mà về nói là: “Đâu có gì? Cũng như mấy mấy cái núi kia thôi!”
- Vậy chớ theo ông có cái gì là bí mật với bí hiểm? Tui ở với Sư Thúc tui cả tháng Trời đâu có thấy cái gì xuất hiện, ngoài mấy con chồn đi kiếm ăn buổi tối?
- Thì ông cứ vô trong mấy cái vạt trong, sâu sâu 1 chút, kiếm cái hang hay gộp nào luyện 1 mình chừng ít tháng rồi về hẳn biết!
- Bộ ở trõng có đền vàng gác ngọc như bên Bửu Sơn kỳ hương nói hả?
- Vàng ngọc thì tui chưa thấy, nhưng mà ông ngon thì vô hang ông hổ hay điện 13 ở đó thì biết!
- Hang ông hổ có gì ly kỳ chớ?
- Đó là 1 cái hang cụt dài độ 2m, cao chỉ cỡ 7, 8 tấc. Vừa cho mình đứng lum khum hay ngồi xếp bằng, có điều đường vô hang là 1 khe đá nhỏ độ nữa mét, mà 1 bên là vách núi, còn bên kia là vực thẳm mấy trăm mét thăm thẳm, ông có gan mạo hiểm vô là 1 chuyện, và có dám tối 1 mình ngồi lại hang ấy mà luyện không thì lại là chuyện nữa!
- Dám ở lại thì đã sao? Buổi tối cọp về hả?
- Thời buổi nầy cọp đâu còn ở đó! Có chăng là hồn hắc hổ sẽ về vờn ông? Ông không chết vì bị hổ vồ, mà sẽ chết vì hoảng vía phóng xuống vực sâu!
- Còn cái điện 13 là sao?
- Đường xuống hang là 1con đường dốc 45 độ với những tảng đá to như cái lu ú, trèo qua cỡ mấy mươi mét như vậy phải nhờ dây thừng cột vào cột ở mấy gộp cho mình níu vô, mà cái lỗ chui vô hang chỉ bự hơn thùng phi thôi! Vô đó tối om, không đèn pin nào chịu nổi quá 5 phút, tự đứt bóng tất cả!
- Vì sao mà đứt chớ?
- Không hiểu vì sao, chỉ có nước đốt đèn cầy mà đi vô thì nó không tắt! Trong đó chật chội chỉ độ 1 người đi vừa, có đoạn đi phải xoay ngang người mới chui qua được! Đoạn đường nầy dài cỡ 150 mét, nó ngoằn ngèo lên xuống như ruột dê, mà có mấy khúc cua muốn qua thì phải để 1 chân xuống, lách qua 1 bên, rồi mới chun xéo qua mà tiếp tục, nếu thẳng 2 chân xuống thì rớt vô 1 cái lỗ mất tiêu luôn! Có đoạn phải bò như thằn lằn mà qua, gay go là đoạn gần cuối rất khó chui qua! Phải nằm ngửa mà chòi 2 chân lách mình qua, có người chui cái đầu qua trước thì thôi, có kẻ muốn qua lọt lại phải luồn 2 chân qua trước, cái đó gọi là đẻ ngược! Vì ai nấy nói qua chỗ đó là bụng mẹ! Coi như qua rồi là sanh lại lần nữa, cái sanh kỳ bí của đạo với mình!
- Sao nghe khó ăn quá Trời! Vô 1 chút rồi lùi ngược ra có được không?
- Vô ích! Đã vô là vô luôn! Vì cái thế trồi sụt trong đó như chỉ có 1 chiều mới là quái! Không có thế mà luồn ngược ra được! Chật lắm, không có xoay trở gì được!
- Còn cung điện 13 nằm ở dưới đó hả?
- Điện với đóm gì? Cái hang đó có 13 khúc eo, mỗi eo chỉ rộng cỡ đủ 1 người ngồi xếp bằng thôi! Nên gọi là điện 13, ngày trước mấy cao thủ thường chun vô đó luyện bùa phép hay nhập thất! Đường chỉ đủ 1 người đi, nên tay nào vô sau mà thấy có kẻ đã ngồi trước thì khó lòng mà vượt qua, đành ngồi sau người ta mà luyện, là dưới cơ rồi!
- Tại sao lại phải chui vô đó mà luyện chớ?
- Vì ở đó có rắn thần, rắn long phụng cực độc! Đi có đôi! Biết gáy như gà! Hay là mấy ông Sơn Thần hiện về tuỳ theo mức độ gan lì của thầy luyện mà ấn chứng cho phù phép pháp sư thêm công lực, tương truyền 1 tháng luyện ở đó bằng cả năm của thiên hạ?
- Xin lỗi? Còn chuyện vệ sinh tiêu tiểu thì sao? Lối đi chỉ có 1 mà thôi! Không ai thối lui ra được thì ắt phải mần tại chỗ? Bà con ai mà ở đó tu luyện? Chịu đời sao cho thấu chớ?
- Hà hà, ông phàm phu nên mới còn ăn còn ị, chớ tay cao thủ mà đã vô đó luyện thì họ tịnh khẩu, không ăn uống cả tháng luôn, có ăn vô đâu mà phải ị trở ra chớ?
- Ông nói nghe rành quá! Ông có vô đó mà luyện chưa hả?
- Hà hà, tiếc là tui cũng còn ăn như ông thôi! Nên…
- Nên sạo bỏ xừ luôn! Thôi còn chiêu nào nữa thì kể tui nghe luôn cho đủ đi!
- Tui mới nói về hang 2 cái ở Núi Cấm mà ông đã la là sạo! Thực ra còn nhiều cái hang kỳ bí đặc dị ở cả miền Thất Sơn, nhiều chuyện khác nữa chớ có phải là hang bọng không đâu! Thí dụ như chuyện xà niên, chuyện rắn lớn như cột nhà, chuyện ma núi, chuyện quỷ 1 giò, chuyện…
- Chuyện tào lao xí đế! Mấy chuyện đó cuốn Thất Sơn nhiệm mầu kể hết rồi ông nội ơi! Củ xì rồi…
- Thì kể vòng ngoài thôi, ông lên đó đi, ở đó lâu lâu đi, tự ông nghe dân ở đó kể còn mới lạ kỳ phùng nữa kìa! Nếu có duyên thì biết đâu ông sẽ gặp…
- Gặp giống gì?
“- Gặp giai nhân trong mộng của ông chớ gì! Ha ha ha… “
xxxxxxxxxxxx
Tay “ tuấn nổ” nầy là Tổ Sư ba sạo, nhiều huynh đệ bạn đạo nói y ta là chuyên gia về các vấn đề huyền bí! Từ chuyện trên Trời bữa nay Ngọc Hoàng ăn cơm với cái gì? Cho tới sư tăng nào chuyên sản xuất ra Thầy Chùa con! Y ta điều biết hết! Chỉ có 1 điều không biết là trong nhà đã hết gạo hồi nào không hay! Y từng tuyên bố ròng rã 7 năm luyện pháp Uế Tích Kim Cang, ngày cuối cùng chứng đắc tận mắt, thấy cảnh 1 số đồ vật bay! Đó là quần áo đồ đạc của y bay từ nhà bà già vợ ra lề đường! Cũng may là bà xã cùng bay theo y, nếu không suýt tí nữa là mất vợ luôn rồi! Luyện tới cỡ đó thì tại hạ xin bái phục vậy!...
xxxxxxxxxxxxx
- Ê! Ông chê tui ế vợ hả? Lên rừng mà kiếm vợ sao!
- Nói chơi vậy thôi chớ lên cho biết mùi với người ta! Muỗi con nào con nấy nó bự như con bù xít! Như vậy cũng là kỳ quan chớ bộ!
- Kỳ cục thì có! Nếu tui có đi mà không thấy gì như ông nói thì mai sau đừng vác mặt ra chốn giang hồ nữa nghe cha!
xxxxxxxxxxxxxx
Nếu chuyện chỉ có vậy thôi thì êm quá! Cứ tưởng đấu láo cho vui thôi nào dè sao nó cứ ám ảnh mình mãi! Sao mình ở núi 2 mùa với Sư Thúc rồi mà có thấy chi quái gở đâu! Chỉ có mấy cục lửa ma trơi bay bay lượn lượn thôi! Loại nầy mùa nào Sư Thúc nói cũng có, chỉ có điều mùa nắng có hơi nhiều! Rồi mấy con rít dài 2, 3 gang tay màu xanh hay đỏ, rắn hổ bự cỡ cườm tay… rồi còn gì nữa ta? Hay là chỗ Sư Thúc có khá nhiều người ở nên…, mà chỗ đó lại ở gần chân núi nên… Thằng cha tuấn nói phải đi 1 mình và vô mấy vạt sâu trong rừng kìa! Cũng dám có lắm đó! Sống làm chi trên đời, nếu cứ ôm 1 bụng thắc mắc hoài! Hay là ghé về thăm Sư Thúc 1 chuyến đi! Rồi hỏi han ổng để hạ hồi phân giải…
Xxxxxxxxxxxxxxxx
Ngày thứ nhất. Đáp xuống chân Núi Sam vào 1 đêm Lễ Vía Bà lúc 1giờ 30 tối, đèn đuốc sáng rực! Mọi người đông đúc như trẫy hội! Mà là hội thiệt chớ phải chơi sao… rộn rực cúng bái thâu đêm suốt sáng, mình trộn vào dòng người coi cho tỏ rõ cái sự hiển linh của Bà! Chỉ thấy heo quay tấp nập bưng vô, bưng ra, xì xụp vái lạy, mùi heo và mùi người trộn mùi hương nhang! Chưa thấy gì lạ lùng! Mình khều 1 ông trạc tuổi vừa chen chúc bưng heo quay trở ra:
- Anh ơi, anh vô cúng Bà có thấy Bà linh cỡ nào hôn anh?
- Cái nị nầy hỏi tầm bậy tầm bạ quá! Hổng linh thì sao ai nấy với ngộ vô đây cúng cái con heo nầy làm chi? Nị ăn nói lớ quớ coi chừng Bà quở thì nói làm sao mà xui đó nghe!
Nói xong anh ta đội mân thịt heo dông te te mất! Nếu thiệt có linh thì mình vô vái ké thiên hạ coi sao? Ai họ cúng heo ào ào chớ mình ăn chay, mà lại còn có tiền đâu mà thỉnh heo vô cúng bái? Thôi thì xin Bà miễn chấp cho thằng con cháu hà tiện nầy! Vô chánh điện mới thấy sự thịnh vượng của Bà qua áo mão trang hoàng, pho tượng coi đơn sơ quá, chỉ như 1 Bà Vương giả phúc hậu với áo choàng trên Ngai, thậm chí không biết thế ngồi thực sự của Bà ra sao để suy đoán về pháp môn!
- “Cúi xin Bà chứng cho con lên núi bình an, biết sự hay, gặp điềm lạ, cho tỏ tường cái huyền vi. Nam Mô A Di Đà Phật!”
Hình như có lộn tiệm khúc sau thì phải, dù gì cũng quen miệng rồi! Biết đâu Bà đây với Phật A Di Đà cũng là hàng xóm? Chuồn ra khỏi đám khói nhang mịt mù nhân ảo đó, mình xúc động tới rơi lệ! Thôi thì đi kiếm cái cái hàng cà phê đen nào vô ngồi đỡ mà trấn tĩnh qua đêm cho tới sáng!... cà phê Châu Đốc uống không ngon bằng cà phê Sài Gòn… Nhưng cái thú vị là ngồi nhìn dòng ngựa xe dập dìu trong bầu sương đêm mát mẻ! Đêm Lễ hội mà! Chợt thấy sao mà nhớ Thầy Tư quá Trời, phải chi giờ nầy có thầy đối diện để mình kể cho sư phụ nghe cái món đó… Món đó… Mình luyện thấy ra sao! Thầy hay gãi gãi lỗ mủi đăm chiêu rồi nói: Mày có chắc hôn? Kế là bác Tư Ngỡi, giờ nầy trên Gia Rai lạnh ngắt chắc đang co chân đẩy giấc, ở đây thì mát hơn ở Sài Gòn nhiều, chỉ có điều là muỗi nó đón khách nhiệt tình như mấy năm không gặp! Chắc là phải mua 1 hũ dầu cù là bự để trả lễ quá! Ý, mà sao có cô áo trắng tóc dài nào đứng bên kia bưu điện ngó mình hoài vậy ta? Con gái Châu Đốc sao mà mượt mà quá vậy! Trông như ý là mình có quen chi thì phải… Hay cổ lộn người rồi? Vì mình trước nay có khi nào nói chuyện quá 3 câu với con gái được đâu! Câu đầu không tróc nóc, thì câu sau cũng sụp hầm! 1 đoàn hành hương Bổng ùa vô quán lao xao kéo ghế ngồi, người đẹp trước mắt Bổng hóa ra mấy cụ bà 6 chục! Mình cố nghiêng đầu ngó ra mà tuyệt nhiên không thấy cô ta đâu nữa! Hay là nãy giờ trông gà hóa cuốc!... Nhớ lại lời ông tuấn nổ nói nghe cũng vui vui… Thôi mà! Hơi đâu bận tâm, chim Trời cá nước giữa đàng gặp nhau… cái tội của mình là nãy giờ cái người mình quen gần đây nhứt mà không chịu nghĩ tới, cứ sư phụ, sư Ngỡi rồi… áo trắng… còn Sư Thúc thì quên bửng ổng đi mới chết!
Trả tiền cà phê rồi vọt qua Chùa Phật Thầy Tây An, ở đây đông đảo chẳng kém gì bên Điện Bà! Vui quá Trời luôn! Đi vòng trong Chùa theo chiều kim đồng hồ mà lễ bái chào thưa mấy ông chư vị 1 hơi, thấy như mình khoẻ hơn mấy lần! Nè là Tứ Đại Thiên Vương, nè là 18 ông La Hán, tuỳ thích ông nào cứ việc cung tay múa võ với mấy ổng! Nè là ông Atula Đại Thần Vương, mình hay kêu ổng mấy lúc trừ tà! Nè là Thập Điện Diêm Vương, làm ơn đừng có ghi tên con vô sổ bìa đen làm chi cho tốn mực! Phật Bà ở đây đông quá xá! Chào Bồ Tát đã mấy phen sao cứ gặp hoài… chả lỡ làm ngơ không thưa sao chớ?... Trước lúc ra về mình chấp xá mẹ Chuẩn Đề lần cuối, ngó thoáng qua tay cầm kiếng soi của Bồ Tát sao thấy 1 tà áo trắng, vì lúc nầy đứng trước tượng Chuẩn Đề là mình đang day mặt ra cửa. Hình như cái cô áo trắng bên kia đường lúc nảy thì phải! Mà sao cứ ngập ngừng đứng ở cửa tam quan sân Chùa miết mà không vô? Hay thân gái 1 mình lễ Phật ngại ngùng chi chăng?.. Mình xốc lại cái quai túi siết trên bờ vai rồi cúi xuống xỏ dép vào, vừa ngẩng lên thì cô ta lại đi đâu mất tiêu rồi! Sải mấy bước dài ra khỏi chánh điện, mình bước ra giữa sân Chùa, ngó bốn bề sáng trưng đèn điện… cái cô áo trắng tóc dài đáp chỗ nào rồi ta ơi?... BONG BOONG BOOONG… Trong Chùa đổ chuông dồn giã, mình như tỉnh giấc giữa sân Chùa! ý, mới đây mà mình đã ở Châu Đốc rồi! Đã 4 giờ sáng… có tiếng kinh tụng râm ran từ trong Chùa phát ra như xua tan bao nổi niềm, mình tịnh tâm đứng yên vài phút, quay lại xá vô Chùa 1 phát, rồi cất bước ra khỏi khuôn viên sân Chùa… Tới ngã ba đường, kìa là Trời đã áng hồng 1 phương, theo thói quen mình niệm luôn 1 hơi: Nhật xuất phương đông nhứt điểm hồng. Càn khôn chuyển hóa diệu linh linh. Thiên thâu địa thâu thâu ức vạn. Nhứt điểm linh minh, quỷ thần kinh. Ngô phụng Thái Thượng Lão Quân nhiếp như luật lệnh! Sắc!...
Mặc tình cho mấy anh xe lôi đeo đuổi theo mời mọc, mình tà tà cuốc lên núi, trực chỉ hướng nhà Sư Thúc… Mấy chú gà trống gáy ò ó o o… um sùm như chào mình đăng sơn: “Bồ có vui hông…?” , nhưng mà đó là tiếng gà do mình phiên dịch thôi! Còn tiếng chào của con người mới thực sự làm cho mình té ngửa:
- Ủa! Thằng Thanh mày đi đâu lên đây sớm vậy?
Tiếng nói nghe quen quá mà đã lâu mới gặp lại! Té ra là sư Bá! Mình nhớ chuyện kỳ rồi ổng phế truất mình ra khỏi bổn môn nên hơi quê. Mà mình chưa kịp trả lời thì ổng nói luôn 1 hơi: Mày lên núi kiếm ba cái ngãi phải hôn? Bên nầy lè tè không có bao nhiêu đâu! Qua bên núi Ông Cấm tha hồ mà nhổ!
- Dạ! Chào sư Bá! Con lên thăm Sư Thúc chơi ít ngày, chứ đâu có kiếm ngãi nghệ gì!
- Thôi mày đừng quê tao, lúc trước tao thương học trò con cháu mà tụi bây hổng biết! Chớ đâu có ghét bỏ gì mày! Hổng lẽ tao vầy mà đi ăn thua với mày làm chi? Tre tàn măng mọc, biết đâu ngày sau… à, mà mày tính lên ổng chơi bao lâu? Tao ở đây cả tuần rồi, sáng nay lên trển sớm để thôi bỏ tụi nhỏ coi nhà lâu quá đâm lo! Thôi nè hút với tao điếu thuốc cho vui! Sư Bá móc bao thuốc bastos ra mời mình, miễn cưỡng mình rút 1 điếu, ai dè ổng có vẻ thân tình móc cái quẹt 555 ruột gòn ra châm lửa cho mình! Quái thiệt! Ông nầy giác ngộ tới nơi rồi hay sao mà thay đổi tư duy quá vậy ta? Lúc trước ổng hút thuốc rê, mà bây giờ thuốc gói! Lúc trước trịch thượng, mà giờ nhún nhường! Dễ gì thấy ổng mời thuốc ai trừ sư phụ và Sư Thúc? Bữa nay mình có cái vinh dự được ổng làm lành trước mới ngộ chớ? Mà lúc ghé xuống che lửa cho mình mồi thuốc, ổng nói nhỏ nhỏ vô lỗ tai mình:
- Mày lên trển có luyện gì luyện! Nhớ là đừng có tới gần cái cục đá chỗ cây me đường lên nhà ông Thầy Út Còn nghe! Coi chừng đó!
- Sao vậy hả sư bá?
- Lên gặp Sư Thúc mày, ổng nói kỹ hơn cho mà nghe… Thôi mày ở lại mạnh giỏi tao về.
Ổng vổ vai mình mấy cái ra chiều thân mật rồi đi rất nhanh xuống chân núi, không hề ngoảnh lại! Quái lạ thiệt, ông nội nầy tự cao tự đại đã bấy lâu nay, lẽ nào có ít tháng mà… Hay là điếu thuốc của ổng có vấn đề? Hay là cái vổ vai để thử món đồ nào mới của ổng đây? Rít thêm hơi nữa thì mùi thuốc không có gì lạ… Niệm phép thử đồ thì cũng thấy bình thường… Mình thấy mắc cỡ với sư Bá vì nghĩ xấu cho ổng! Với lại ổng không ưa độc dược ngãi nghệ, thì mình sao lại nghi oan cho ổng chớ? Phải chi lúc trước ổng như vầy thì mình đâu có ngày hôm nay? Hay là mấy ngày qua Sư Thúc có nói chi mình với ổng đây! Thôi cứ lên gặp Sư Thúc là biết liền…
Xxxxxxxxxxxx
- À, tao tưởng chuyện chi lạ lùng chớ, ổng xếp re vì tại lúc trước chê thầy mày không biết dạy học trò, chớ tới phiên tụi thầy dùi đệ tử ổng còn quá cha thiên hạ! Chưa xuất sư mà dám đi dạy võ bùa để ăn tiền con người ta, làm cà tha bằng bằng mấy miếng băng keo dán vô cọng dây dù! Đã vậy còn mai mối làm bùa phép gạt tiền con người ta, thịt thà thì ăn hết trọi, tới lúc còn ba cái xương thì mới chịu đem tới cho thầy! Báo hại sư Bá mày trân thân đỡ đạn cho tụi học trò ba trợn! Thêm mấy độ võ đài, dạo nầy Nhà Nước đâu cho đấu nữa nên cũng buồn lo tài chánh… ổng lên đây chửi tụi đệ tử sứt càng gãy gọng mới thí cho ổng!
- Sư Thúc ơi. Hổng lẽ có vậy thôi sao? Bữa nay ổng coi bộ thương con lắm!
- Ổng nể mày thì đúng hơn, dạo nầy thầy mày có xài ngãi mà không công khai, khách khứa cũng đỡ lắm! Ổng muốn nhờ thầy mày mà mắc cỡ, không dám!
- Hồi trước sư Bá chê ngãi là tà! Vậy chớ ổng luyện ma thì có ai nói năng gì ổng đâu?
- Cũng tại đám đệ tử bợ đỡ nên mới vậy! Bên thầy mày cũng có 1 mớ không thua gì đâu!
- Thôi con nghe mà phát chán! Vậy sư Bá ổng có nói cái cục đá ở chỗ Thầy Út! Còn có cái gì vậy Sư Thúc!
- A cái vụ nầy dài dòng cả tháng nay rồi! Bữa hôm Nhà Nước phá rừng động rú, có con tinh ở trõng chạy ra mà ám vô xác đứa con gái ông thầy thuốc dưới chân núi! Người ta có thỉnh Thầy Út Còn xuống trị con tà đó, ổng cũng cao tay ấn lắm, trục xuất con tinh nó chạy ra khỏi xác người ta, mấy hôm sau thì nó lên đây phá con ông Thầy Út Còn trợn dọc, sùi bọt mép! Ổng đi mua đồ dưới núi nghe vậy chạy về chửi thề om lên, rồi lấy roi dâu mà quất con tà! Con tinh chịu không thấu tạm thời xuất ra mà còn chưa chịu về rừng! Hổng chừng nó còn muốn ở lại trả thù Thầy Út! Cho nên mấy rày ở cây me chỗ ngã ba đường rẽ lên điện Ngọc Hoàng có người thấy nó! Cứ chạng vạng 6-7 giờ tối là ai đi ngang nó kêu hi hô, hi hô, rồi đeo trên cành me mà xoả tóc rủ lê thê tới chạm đất! Phớt vô mặt người qua đường, báo hại họ thiếu điều té đái mà lết về nhà!...
- Nếu do Thầy Út Còn thì ổng phải giải quyết vụ nầy cho bà con nhờ chớ!
- Mày coi cái điện Ngọc Hoàng là của ông già ruột ổng cất lên! Ngày xưa khét tiếng 1 thời! Sau ông già mất rồi truyền nghề cho con là Thầy Út Còn, tuy ổng không giỏi như cha ổng ngày xưa, nhưng mà cũng được mấy miếng võ gia truyền với lại vài chữ bùa ngủ lôi! Chính tao tận mắt thấy ổng mùa mưa luyện ngủ lôi với sấm sét! Coi bộ chăm quá! Mà không biết hiệu quả ra làm sao?
- Ổng giỏi vậy sao không bắt luôn con tà nhốt hủ cho rồi?
- Nếu mày đi lại điện Ngọc Hoàng coi thì thấy mấy bậc thang xi măng dẫn lên hư nát hết rồi, Thầy Út lấy sơn đỏ vẻ mấy chữ Tổ bố xuống đất tức là đang trông cho bà con ở đây và khách thập phương đóng góp mà tu bổ cái đường lên điện của cha ổng để lại!
- Ẵn nhập chi tới cái vụ trị ma tà!
- Mày đúng là con nít! Nếu ổng làm cái rột thì làm sao sửa đường lên điện chớ!
- Nếu ổng không ra tay thì Sư Thúc ngồi ngó sao?
- Ý! Ở đây tao đâu có cái điện nào! Đâu có gây oán thù gì với kẻ âm người thế, đâu mày! Mà mày hay sao thắc mắc chuyện thiên hạ quá rồi ngứa miệng ngứa tay làm chi! Dạo nầy ở trển mần khá hông? Có lại thầy mày chơi hông?
- Dạ con làm công cho người ta mà mùa nầy không có hàng làm nên rãnh rang ít ngày, về thăm Sư Thúc, còn sư phụ thì nghe nói ổng khoẻ là con vui rồi! Mà còn cái cục đá bự ở ngã ba gần cây me sao sư Bá lại kêu con đừng có lại gần?
- Là tại vì cục đá ấy lớn như cái xe hơi, mà lại phẳng mặt, ban ngày con nít hay leo lên đó ngồi chơi, ban đêm thì mấy ông thầy hay leo lên ngồi luyện! Mà hổm rày từ khi có con tinh nó lại cây me thì cục đá quá gần đó nên không có ai leo lên ngồi nữa!
- Té ra là sư Bá sợ cái con ma đó nó ăn thịt con sao?
- Mấy ngày qua ổng lo canh me con tinh đó muốn ra luyện mà thâu nó về trướng để xài, mà thời giờ ít quá, lại không có đem đủ đồ nghề, ổng về thì tiếc lắm, có nói tao để con mắt ngó chỗ đó giùm, ít bữa ổng thu xếp để lên mà hốt nó về xài!
- Hèn gì ổng về lẹ quá Trời luôn, Sư Thúc nhắm ổng hốt nổi con tinh đó hôn?
- Tao không biết chắc đâu! Có điều thầy ở đây cũng không phải tay vừa, mày nghĩ coi, bộ có sư Bá mày biết chơi âm binh thôi sao?
- Vậy là con tinh ấy lợi hại lắm sao! Chắc ổng lo con bị nó chộp!
- Cái điều ổng lo là lo mày làm tầm bậy, động ổ, nó chạy đi chỗ khác thì ổng chuẩn bị hoài công! Ngủ lôi mày cũng cứng lắm chớ bộ!
- Hay là tối nay mình ra coi mặt con tinh đó đi Sư Thúc!
- Mày tò mò thì cứ ra mà thức tới sáng coi cho đã, tao phải ngủ lấy sức mai làm nuôi vợ con tao, còn mấy gánh su hào trên núi chưa gánh kìa!
- Thôi tối nay thức với con đi, mai con gánh phụ cho!
- Cái tướng công tử thành phố như mày mà gánh vác cái giống gì! Báo hại tao thêm thì có! ít bữa cho mày vô cái liêu của tao trong rẫy su ở đó, tha hồ mà thấy!
xxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Trưa hôm ấy, cơm nước xong xả, tôi tò mò cầm điếu thuốc tà tà tới ngả 3, cục đá khá là lớn cao hơn đầu người, đúng là chỗ nầy ban đêm ngồi luyện thì thiệt là lý tưởng, cách cục đá độ 5 mét là cây me già khá lớn, trái trên cao thì còn nguyên, mà dưới thấp thì trơ trụi, chắc là tụi con nít chọi đá rụng hết rồi! Cái cây ở giữa nắng chang chang như vầy mà làm sao có âm khí tụ nổi! Có lẽ là lời đồn để che dấu sự bí ẩn ban đêm nào đó thôi! Thiệt khó tin là có ma quỷ gì ở đây! Lần theo vài chục bậc thang xi măng bể nham nhở, tôi lên đến 1 toà sảnh lớn cất bằng bê tông, trước mặt tôi là tấm bảng điện Ngọc Hoàng màu đỏ nền vàng bự Tổ bố! Ngó vô bên trong khá là trống trải! Ở đây thiên hạ cứ dùng chữ điện làm mình liên tưởng tới cung son lầu các gì, chứ thiệt ra chỉ là vài gộp đá, ở đây hình như là khá hơn hết thảy vì nó được xây bằng xi măng! Bước vô điện tôi thấy có mấy bài vị chữ nho đã cũ lắm rồi trên bệ thờ! Moi óc ra đọc thì bập bẹ đặng mấy chữ:- Ngọc Hoàng thượng đế- Thái thượng… quân – tinh quân… diệu…- Cửu thiên… Mẩu- Mộc đức…- có 1 hành lang dài dọc theo tường, tôi tò mò đi vô thì thấy 1 bệ nhỏ có để hai ông cốt cao cỡ 2 tấc đẽo bằng cây, có mặc áo quần như quan võ, chắc là ông Tướng Thầy Ba của Thầy Út đây, gọi là ông đô giong hay đô mộc chi ấy, mình cũng không mấy rành! Mấy món đồ nầy sao mà thầy lại để hớ hênh như vậy chớ! Mà thiệt ra không phải hớ hênh, mà là tại tôi đã đi vào cấm địa của thầy núi! Có ai tới mà nhờ vả thì chỉ vô trước bệ thờ mà thôi! Ai đời như mình luồn vô tận ổ người ta như vậy! Vừa ra khỏi hành lang tôi chợt đối đầu 1 người trung niên độ trên 40 cao lớn dềnh dàng! Đầu bới củ tỏi sau ót, bộ bà ba đen như không che dấu được bắp thịt cuồn cuộn bên trong… Thầy Út Còn chắn trước mặt tôi cất giọng rổn rảng: Chú đi đâu mà săm săm vô điện của tui! Chú có biết chỗ nầy là chỗ linh thiêng hôn hả!
- Dạ, chào thầy! Tui mới ở Sài Gòn lên, đường xá không rành, nên muốn hỏi thăm.
- Tui nói thiệt, tui là thầy nòi ở đây chớ không phải thầy chạng, ai lạng quạng tui niệm chú dậm chưn 1 cái là chư vị Sơn Thần xô té núi chết tan xác!
Chú ở Sài Gòn lên không biết thì tui miễn chấp, vậy mà chú từng lên núi non chưa Hả! Buổi tối ở đây đi vòng vo coi chừng ma rừng nó bắt dấu đâu trong kẹt núi là mất xác luôn đó!
- Dạ. Tui là cháu Thầy Ba lên chơi ít bữa.
- Ủa là cháu Thầy Ba hả! Hèn gì coi quen quen! In đâu như hồi năm trước có lên đây rồi mà hả! Thôi về ổng cho tui gởi lời thăm cám ơn cái thang thuốc ổng bốc cho con tui nghe! Với lại chú đi đâu chơi chớ đừng lại gần cái cây me chỗ cục đá không nên!
- Ý, sao vậy thầy? Có gì hôn thầy.
- Ở đó có con tinh 1 giò, tui đuổi nó chạy từ miệt dưới lên tới đây, ban đêm nó trèo lên cây xõa tóc, còn ban ngày nó núp dưới cục đá ở đẳng tránh nắng, có hôm tối nó ra mài cái nanh dài cả tấc xuống cục đá còn in dấu, con gái tui nó thấy, bịnh hết mấy bữa luôn! Thứ đồ yêu quái đó ít hôm nữa tui kêu thiên lôi đả nó tan xác cho biết!
- Làm liền có được hôn vậy thầy?
Tôi giả điên vô tư với Thầy Út coi ổng làm sao, chẳng dè ổng nói luôn:
- Ban đầu tui tính bắt nó bỏ vô hũ, đem qua miệt Núi Cấm nhờ chư vị bên đó nhốt nó lại giùm, bắt nó tu! Nhưng mà sau biết cái con nầy thù dai lắm nên tui tính tới đúng ngày giờ lập đàn triệu thiên lôi đả nó tan xác hồn luôn cho rồi!
- Trời ơi! Ghê quá thiệt sao hả thầy!
- Thiệt sao không thiệt! Chú có nghe vụ con ma cụt đầu bên đường lạch núi hôn, nó thành quỷ núi 1 năm giết 3, 4 mạng người, mà Sơn Thần đuổi nó đi còn không nổi! Cuối cùng phải xài bùa ấn thỉnh từ vùng Tây Tạng về đây mới hạ được nó!
- Sao lúc ấy thầy không nhờ thiên lôi đánh tan xác nó đi?
- Đất bên đó đâu phải của tui, nếu thầy ở bển chịu thỉnh tui mới qua, chớ tự mình qua sao được hả chú! Thôi chú vô điện ngồi chơi với tui rồi tui kể cái vụ quỷ cụt đầu đó cho nghe 1 lần cho biết với người ta…
- Dạ, hay quá, xin Thầy Út kể nhiều nhiều cho tui nghe với!
- Trời, là cháu Thầy Ba mà hổng có nghề sao? Dở quá vậy! Đúng là dân thành phố mà! Thôi mời tui điếu thuốc đi, rồi tui kể chú nghe nguồn ngọn…
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Dưới phần chân Núi Sam, tới mùa nước lớn thì nước nó tràn về lấp hết cả đường đi, vì vậy cụm dân cư sống ở đây đều ở nhà sàn, mấy đường lạch dẫn nước ở đây không biết đào từ đời nào, hay từ đời ông Thọai Ngọc Hầu đào kinh Vĩnh Tế không chừng! Chỉ có đều thuở xưa nhà sàn cây, bây giờ ai có tiền thì xây nhà sàn bê tông với những chân cột bằng đá núi đẽo ra, không bao giờ sợ mục rửa khi ngâm dưới con nước thời gian... tuy nhiên không phải ai cũng có tiền mà xây nhà cho ngon, trên 1 nữa cụm dân cư ở đây vẫn phải xài nhà sàn cây, với những nền sàn gỗ hở hang, lỡ làm rớt đồ đạc linh tinh xuống khe sàn là nó rơi ùm xuống nước, khó bề mà thu hồi nổi, và nước đưa nó đi tới chỗ nào đó vướng lại, để rồi mùa khô có kẻ lại tình cờ mà nhặt được dưới sàn nhà mình! Vào mùa nước lớn mênh mang tứ bề, không thấy đồng ruộng đâu ngoài mấy con nước bạc, buồn tình có thễ ngồi trong nhà mà buông câu xuống sàn chờ cá lòng tong nó đớp chơi cho vui, mà câu cá lòng tong thì đâu cải thiện nổi cuộc sống trong mùa nước nổi! Nước giăng tứ bề, còn thấy đâu mà trồng lúa! Bởi vậy đàn ông, thanh niên ở đây xúm nhau tậu xe gắn máy mà chạy hon da ôm đắp đổi qua ngày… Mùa mưa đã khiến cho sự thưa thớt của khách bộ hành làm nản lòng dân xe ôm, đa số sau buổi cơm trưa mà thấy Trời u ám nhả hột thì nằm dài ở nhà mà hút thuốc, cũng có anh lợi dụng sự lười của người khác mà làm cơ hội cho mình, đón khách mà không bị cạnh tranh, anh Sáu hay vớt vát mấy cú xe đò đổ khách 5, 6 giờ chiều tối, anh chịu khó và ít khi về sớm trước 7 giờ tối, hôm nay mưa tầm tả, ế quá… lỡ chờ khách… không lẽ đội mưa mà về! Anh toại nguyện với 1 cuốc xe ngắn, chở 1 phụ nữ về dưới chân con lạch, mùa nầy mưa lâu ngày, cỏ dại lau lách mọc um tùm ven con lạch dẫn đến 1 lỗ bọng thoát nước khá lớn, có thễ chun vừa 1 người lớn! Lúc đưa khách qua, anh thoáng thấy 1 bóng dáng ngồi chồm hổm lu thu ở lỗ bọng, mà nước đang chảy xiết ào ạt vào lỗ! Anh thầm nghỉ: quái lạ chưa, ai đời đi cầu chui vô cái bọng đó ngồi! Nước chảy xiết ào ào như vậy thành ra tắm luôn rồi! Làm sao mà đi cầu cho nổi? Vả lại ngồi lum khum thì nước nó ngậm tới gần 2 đầu gối! Thêm gió thổi lạnh thấu xương! Vậy mà ngâm mình được mới là kỳ! Nhưng mà lo chở khách tới nơi cho xong còn về với vợ con, chuyện thiên hạ thây kệ! Anh lướt vèo qua, bỏ cái lỗ bọng kia lại sau lưng… Trên đường trở ra, anh lại không nén nổi tò mò! Anh cố giảm tốc độ để rề sát bờ lạch ngó cho rõ hơn, ai đó vẫn còn lui cui ở trong lỗ bọng, ý chừng như cố xoay chuyển qua lại thế ngồi mà không ổn! Cứ lắc lư chồm hổm, nhuốm lên, thụt xuống! Cha nội nào làm gì kỳ vậy ta! Anh quyết định dứt khoát ngừng xe, dựng chống, bước thêm mấy bước lại gần coi cho rõ, qua mấy bụi cỏ nước lớn um tùm, anh thấy lộ rõ tấm lưng áo người ấy, anh cất tiếng: ê, làm gì ngồi đó vậy cha nội! Không 1 tiếng ừ hử trả lời, tấm lưng kia lại lắc lư qua lại nhiều hơn, 2 bờ vai máy cựa liên hồi như muốn vung 2 tay mà không được!... Trời đã tối lắm rồi! Chỉ thấy nhá nhem không rõ! Xa xa ánh sét bủa rì rầm nhá sáng từng hồi trong mưa, anh quyết định trèo xuống lỗ bọng coi cho tỏ tường… 10 mét… 8 mét… rồi 4 mét… anh ngập ngừng lên tiếng: Sao chui vô bọng chi vậy cha? Tui kêu ông hổng nghe hả? Uuu… Mmmm… vừa cất tiếng ùm ùm như từ cổ họng, người ngồi kia từ từ chuyển thế xoay lại đối diện cùng anh Sáu… anh kinh hoàng, qua ánh chớp loé sáng của sét Trời, anh nhận ra đó là 1 người đàn ông ngồi chồm hổm ngâm trong nước tới ngang ống quyển, 2 tay bị lòn tréo qua 2 nhượng chân kẹp lại, 2 cổ tay bị trói tréo thành chữ X trước ngực… Tiếng um um phát ra không từ miệng, mà là từ cái cần cổ mất đầu! Máu nổi bọt bong bóng lụp bụp trên cần cổ tạo ra mấy tiếng ùm ùm mà anh đã nghe!… anh điếng hồn không nhích nổi chân, cái thây cụt đầu kia như lết ra khỏi lỗ bọng gần anh hơn nữa!… 3 mét… 2 mét… Nó đã ở trước mặt anh rồi, với cái cần cổ đứt tiện lòi tua túa ra mấy cọng động mạch cổ, đang xì mấy bong bóng máu nghe ùng ục!...
RẦM. MMMMMM… 1 cú Trời nả khá gần đó làm ù tai và rung chuyển cục diện, anh bừng tỉnh lại 1 phần, rồi u u mê mê bò thật nhanh lên bờ, sau lưng anh vẫn có tiếng ùm ùm và tiếng xào xạc của lùm bụi, như có người đang dần tới… anh gom hết sức vóc nhào tới cái xe của mình, quên cả nổ máy… cứ nắm miết lấy tay cầm mà dắt xe chạy bộ!... Được hơn 30 mét như đã cạn tàn sức lực, anh buông tất cả rồi ngả sóng xoài trong cơn mưa… Hình như anh ngất lịm đi rồi! Có ánh đèn pin loé lên quơ qua lại trên mặt lộ đất, rồi chiếu thẳng vào chỗ anh xe nằm tê dại… 1 giọng gọi khàn khàn mà rắn rõi vang lên: “Ai đó, ai nằm giữa lộ giờ nầy! Say rượu hay trúng gió hả? Không có tiếng đáp trả, chỉ nghe gió hú và côn trùng rỉ rả từng hồi… Ông Tư Chua là dân kháng chiến 2 mùa, cả bà vợ ông cũng là dân kỳ cựu giao liên, về đây ở với đám con cháu gần 5 năm Trời, lời thiên hạ đồn đãi sự dị kỳ miền nầy ông nghe đã đầy lỗ tai mà có thấy chi đâu? Với cái tuổi hơn 70 mà ông vẫn sáng suốt với sức lực Trời cho, đãm đương thêm cái nhiệm vụ Tổ trưởng nên tối nào cỡ 7 giờ mà không cầm đèn pin đi tuần, ông không ăn cơm vô! Chắc là cái vụ nầy làm ông nhớ lại mấy kỷ niệm của thời kháng chiến! Mà hồi đó trong bom đạn ông không ớn, ăn cơm, nằm nghỉ bên xác đồng đội là chuyện hà rằm, mà có thấy hồn ma bóng quế chi đâu? Bởi vậy cái chuyện anh sáu kể ông nhứt định không tin… cho là tạo tin đồn thất thiệt nhằm hù mấy tay xe ôm khác, để mặc tình đón khách trên đoạn đường nầy!
Chính ông trong lúc đi tuần đã thấy và “lụm“ anh Sáu về nhà ông. Cả nhà xúm nhau cạo gió và đổ nước gừng cho anh uống… ông móc túi anh sáu coi và ghi rõ tên họ, địa chỉ và số chứng minh thư, kể cả số xe của anh! Kinh nghiệm giao liên của bà tư đã cho bà biết nhờ đúng người đến nhà anh sáu để chở anh về! Câu chuyện của anh làm ông bà lo lắng mông lung… không phải là sợ con ma nào, mà là lo tiếng đồn làm xáo trộn an ninh khu vực nầy!... anh sáu đã được người nhà chở về mà vẫn run cầm cập, ngó dáo dác xuống đường lạch về phía mấy cái lỗ mọi… đến trưa ngày hôm sau thì tin đồn con quỷ cụt đầu ở lỗ bọng đã lan tận mấy xóm, vài anh xe ôm tỏ ra gan dạ xúm nhau chạy tới lỗ bọng chỉ chỏ bàn tán lúc ban chiều, ông Tư Chua hay tin liền mau chóng tới giải tán tin đồn:
- Thôi mấy chú ơi, tối Trời rồi, lo về nhà ăn cơm với vợ con nó đợi, hơi đâu mà tìm kiếm cái gì ở đây! Tui ở xóm nầy mấy năm Trời nay mà có thấy ma cỏ gì đâu?
- Thằng sáu là bạn tụi tui, nó đâu có nói dóc hồi nào, sáng tới giờ nó nằm run ở nhà, nó nói quỷ cụt đầu tới đòi bắt hồn nó! 3 ngày là phải chết! Vậy nên tụi tui tới coi coi con ma nào dám bắt hồn thằng sáu!
- Mấy chú sao dị đoan quá Trời vậy! Tui đã nói là tui ở đây hà rằm biết quá cái xóm nầy, làm gì mà có ma cỏ! Mấy chú đồn đãi nhảm nhí là không tốt đâu nghe!
- Ông nói ở đây mấy năm Trời mà không biết là dở! Tụi tui đẻ ở đây từ nhỏ tới lớn, mấy chục năm nè! Còn thấy đá núi nó bay ngờ ngờ từ núi nầy qua núi kia, giữa trưa, ban ngày ban mặt, cục bự cối như cái nhà! Ông có thấy qua chưa mà nói! Ở Thất Sơn nầy chuyện gì mà không có! Huống hồ chi quỷ 1 giò, ma cụt cẳng chớ! Ông Tư Chua tính giải tán mấy anh xe ôm nầy, té ra còn chọc họ nói tèm lem hơn! Ông lắc đầu: Thiệt tui thua mấy chú luôn! Ai mà thấy cái con ma cụt đầu đó thì kêu tui lại coi! Tui sẻ cạo đầu mà vô Chùa ở tới già chết luôn cho mấy chú hả dạ! Dĩ nhiên là ông Tư Chua đời nào tin mấy chuyện tầm ruồng đó, hơn nữa đời người lăn lộn trong mấy chiến khu mà còn chưa xi nhê gì mà! Ông già bực bội quay lưng bỏ đi 1 nước về nhà cho xong, kệ bà mấy cái thằng con nít nầy, ai mà thèm cải lý với nó chi cho mệt! Vậy mà ba hôm sau, tin anh sáu đột ngột chết mới thực sự là chấn động dư luận! Nghe đồn vợ con anh nói từ lúc về nhà anh không hề ăn uống chi! Không thèm hỏi cái xe kiếm cơm ra sao? Còn hay mất? Mà chỉ ngồi thu lu trên giường ngó dáo dác mông lung về phía nào xa xăm, miệng thì thầm chi chi… Nào là: Nó kêu tui… Nó gần tới rồi!... cái đầu đâu mất rồi!... Tui không đi đâu!... Tui không cho máu đâu!... Rồi đêm thứ ba anh đạp tung tất cả vợ con, hàng xóm tới thăm, không để bất kỳ ai tới gần mình! Vợ anh đã có lời kêu thỉnh thầy đến, mà thầy sao chưa thấy đến! Đến tảng sáng thì anh đã chết cứng trên giường với đôi mắt mở thao láo kinh hoàng! Có máu khô đọng trong khoé mắt và rỉ ra từ miệng, lỗ tai, lỗ tiểu của anh! Thiên hạ đồn là ông thầy pháp đánh hơi thấy gặp cường địch, nên không dám tới, sợ mất tiếng mà còn vạ lây cho cả gia đình! Ông Tư Chua đích thân tới nhà anh sáu chia buồn hay thật ra là để hỏi kỹ càng hơn sự thễ! Không có 1 tia sáng nào cho ông! Chỉ rặc lời nhảm nhí! Dân tình miệt nầy tin từ lúc còn trong bụng mẹ chưa đẻ! Hở mỗi chuyện là đổ tại ông quở bà hành! Bây giờ tới trúng gió chết mà còn cho là tại ma quỷ cụt đầu nữa chớ! Thiệt là u mê hết chỗ nói! Kể từ hôm đó không còn ai dám lai vãng gần lỗ bọng từ chập tối! Chỉ có ông Tư xách đèn pin rọi từ trên lộ xuống lỗ bọng! Nào có thấy gì đâu!… rồi độ tuần sau, đến 1 bà goá chồng nằm bịnh liệt giường run rẫy, nói là hồi hôm có thấy quỷ cụt đầu dưới lỗ bọng thoát nước kêu bà! Ba ngày sau… đến phiên bà qua đời! Đến nước nầy thì ông Tư Chua lại càng giận hơn! Cả đời kháng chiến sao có thấy ma quỷ gì! Mà về đây ở ít năm lại nhè khu vực ông coi mà xảy ra cái chuyện quái gở chó chết nầy chớ! Cầm đèn săm soi miết rồi ông đâm chán! Hễ nghe con cháu hay ai nói tới quỷ cụt đầu là ông sân si bắt nín liền hay đòi đạp người đó xuống lỗ bọng cho mà coi quỷ không đầu! Gần cuối mùa mưa có ngớt đi đôi chút, không dè hôm nay ổng lại làm 1 trận dữ dội quá chừng chừng! Hay muốn làm 1 cú chót cho hết cái mớ nước để dành cả mùa nắng đây! Hơi làm biếng vì mưa lớn, vả lại cái đèn cũng hết pin mà tụi cháu lại lo học thi, nên chưa xuống chợ mà mua pin mới… cứ ngồi mân mê mấy cục pin củ trút vô, đổ ra… Mà cũng lu lu, không pha được chút ánh sáng nào! Cái thói quen rọi đèn đi tuần mỗi tối khiến ông bứt rứt… cuối cùng ông như mừng húm khi ngó thấy cái đèn bão treo trên vách từ lâu đã không xài từ khi có cái đèn pin, thấy ông hí hoáy gở cái đèn xuống chùi, bà Tư hỏi:
- Chi vậy cho cực cái thân già hả ông? Nghỉ 1 bữa ở nhà bắt ti vi lên coi thời sự, hơi đâu mà lội mưa, lội gió cho nó cực thân!
- Bà coi còn chút dầu hôi hay dầu garon thì chế cho tui chút đỉnh… đi 1 vòng để tiêu cơm… với lấy cho tui cái áo mưa của thằng hai, nó gác trên cái ghi đông xe đó!
- Ông muốn lấy thì tui lấy… đi mưa về bịnh báo hại tui lo không chớ ai vô đây!
- Bịnh họan gì bà ơi! Hồi đó trong bưng, cả năm nầy qua năm kia mà tui với bà có bịnh rịn gì đâu!
Ông Tư mặc áo mưa, cầm cái đèn bão tờ mờ quơ qua quơ lại mấy lần trong bóng tối trước sân, rồi ngó đầu xóm trên, lại ngó ngược xuống xóm dưới, cuối cùng ông quyết định đi về phía cái lỗ bọng cách nhà non 200 mét, nằm phía đường nước bên kia con lộ… Bà tư ngó theo chắc lưỡi lắc đầu, đám cháu trong nhà sau đang uốn lưỡi học đánh vần vang rân: y huyền ỳ… lờ y ly huyền lỳ… i nhờ inh… Bờ inh binh nặng bịnh… Mưa quá cỡ mà còn thêm gió hì hù, cái đèn bão lắc quai qua lại trong tay ông Tư, ánh sáng chao đảo chớ không dễ bảo như cái đèn pin quen thuộc! Ông Tư đi có chậm hơn thường lệ… độ dăm thước ông lại đứng im nghe ngóng bốn bề!... Ông tới thẳng chỗ chỗ lỗ bọng, ngó xuống tối om om, đẩy cái đèn ra xa hơn cũng không tài nào thấy gì! Ông lại lắng nghe… Tiếng mưa rơi… Tiếng gió… Tiếng nhái kêu… Tiếng cành lá mọc dưới bờ nước xua xào xạc không thôi! Toàn những âm thanh quen thuộc! Ông lại khom người, 1 tay cầm đèn hươi ra, 1 tay chống bờ đất lần mò xuống lỗ bọng… Tối quá! Không thấy gì hơn trong vòng 3 mét… chỉ nghe tiếng nước lùa vào lỗ bọng nghe ào ào ì ì… lỗ bọng đây rồi, trước mắt ông nó như 1 miệng giếng nằm xoay 90 độ vuông góc với đất bằng, vừa chui lọt 1 người lớn, nước mưa không ngớt tuôn vào lỗ tạo ra 1 âm thanh lạ tai… ông Tư từ từ quay lưng định trèo lên, lúc nầy ông Bổng thấy 1 luồng khí lạnh như xuyên qua áo mưa chạy luồn trong xương sống từ lưng quần lên óc o!
Có tiếng… Ục… ục… ục vang lên, rồi 1 tràng tiếng roo… roo...cất lên như ai kéo ống thuốc lào! Ông Tư quay ngoắt lại giơ cây đèn bão ra… dưới ánh đèn vàng hực đảo qua lại, ông thấy 1 kẻ cụt đầu ngồi chồm hổm trong lỗ bọng thoát nước! Áo ca rô không rõ màu rách tả tơi nhuộm máu… 2 tay y bị trói lòn dưới 2 nhượng của đầu gối kéo tréo chữ X lên trước ngực! Dây trói là kẽm gai siết ngang dọc trên người! Điều kinh khủng là cái đầu y đâu mất rồi! Mà cái thân ngồi như còn sống sờ sờ ra đó, như đang cố ngước nhìn ông Tư bằng 1 cái cổ đứt tơi tả những máu thịt lăm nhăm! Ông Tư tận mắt thấy bây giờ không còn gì nữa để mà suy nghĩ! Ông dụi mắt ngó lại kỹ hơn thì thấy cái thây không đầu bây giờ sao đã ở sát đầu gối mình rồi! Ông run run nhìn máu vọt lên thành cổ thây ma nổi những bong bóng đỏ tươi, máu như trào lên nghe từng tiếng ùng ục rõ ràng! Từ cái cổ đó bổng vọt ra ve vẩy 1 dãy dài uốn éo như 1 cái lưỡi đen xì, hướng lên trước mặt ông! Ông Tư gom hết lòng can đãm của 2 thời kháng chiến lắp bắp: Ông… ông… đó hả… Thôi ở… chơi… Tui… về nghe! Ông Tư đi lùi mấy mấy bước, mà cái dải dài như cái lưỡi vẫn không ngớt tung về phía ông, cái chân luỡi càng giản dài ra thêm từ cái cổ cụt đang sôi trào máu ra ngoài… ục… ục… ục… Ông Tư gào lên 1 tiếng “bà ơi!“ rồi quăng cái đèn bão thẳng vào thây ma. Ông bò bằng 2 tay 2 chân cật lực lên mé lộ, rồi 3 chân 4 cẳng vấp váp chạy về nhà không dám ngoảnh lại, đã mấy lần ông té huỳnh huỵch như có gì níu cẳng lại! Ông lại vùng lên phi nước đại thẳng về phía nhà! Kia rồi, ánh đèn măng sông từ nhà ông vọng ra, tiếng tụi nhỏ học vần còn ê a ề à… “ bà ơi… Bà nó ơi… “ đỡ. Tui vô!” Bà tư nghe la, chưa kịp xỏ dép, cùng thằng hai, con trai lớn của ông Tư ào ra níu ông vào! Chuyện gì bài hải vậy ông?… …” - Con ma… con ma… cụt… Nó tính bắt tui “… chỉ nói được có vậy! Ông Tư lả người đi trong tay của bà!...
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Ở trên đời nầy, người ta nói: Đồ tể bỏ dao thành Phật ư!... vậy thì 1 du đãng khét tiếng của vùng đa kao ngày trước buông nắm đấm của mình xuống thì sẻ thành ai đây! 1thiền sư? 1 vị đạo sư khùng? Hay là 1 võ sư bụi đời! Cũng có thễ là 1 tay mật tạng kỳ bí lắm chứ! Sau 75, Nhà Nước hầu như không chấp nhận 1 danh từ nào như trên! Nên Khanh trắng phải vào Chùa quy y đầu Phật để rửa đi cái quá khứ cùi chỏ, nắm đấm của mình!... Nếu ở thiếu lâm tự ngày trước, có lẽ ông đã là một vị võ tăng rồi!... Nhưng trông ông lại giống như 1 vị trong số Thập Bát La Hán, với cái đầu cạo trọc điểm bộ râu mép ngang ngạnh! Ông đã đi tá túc từ Chùa nầy đến Chùa kia! Khi thiên hạ tụng kinh thì ông tụng chú! Khi ai nấy toạ thiền thì ông lại đi bài quyền mai hoa! Hành tung ông thì lại bí ẩn khôn lường!... Nếu hôm nay trụ trì phân ông tụng kinh thì lúc giờ tụng, hãy đi gặp ông đánh giấc trên nóc Chùa! Còn nếu trên ấy không có thì ắt ông hạ thổ sải dài dưới bệ chánh điện, chỗ cất những pho tượng thờ cũ đã hư hại phai màu theo thời gian! Lối tu hành ấy không biết ông đã thọ từ tông môn nào mà ra! Chỉ biết là ông đã từng thọ đàn Chuẩn Đề 100 ngày… Thọ chú Uế Tích Kim Cang trong cầu tiêu gần 3 tháng Trời!... các chư sư khác thì thích quán đề mục hay tu tịnh hóa bản ngả hơn ông! Thế cho nên rút cục là chư sư và ông phải đôi đường đôi ngả! Sư trụ trì biết tánh ông Thích phải hành đạo kiểu nào! Nên không hề xét nét, tuy nhiên con sư tử ắt không chịu ở chung trong bầy cừu… Nó phải tung hoành ngang dọc cho thỏa cái chí “sư vương” !… vùng Thất Sơn! Nơi cứ địa anh hùng mạt vận!... cái ngày thanh danh quỷ cụt đầu vang lừng cũng là ngày Sư Khanh đặt chân tới vùng Núi Sam… Các thầy pháp ở đây như ai nấy đều “bựa“ cái tiếng quỷ cụt đầu! Nó vịn chỗ nào là ắt chỗ đó tiêu! Ông Tư Chua cũng bị nóng lạnh li bì không khác gì mấy nạn nhân trước! Thầy Khanh đến thẳng nhà ông theo lời đồn! Và quả quyết không gì hơn được Phật lực! Ông Tư sẻ bình an nếu chịu giao trọn sanh mạng cho Tam Bảo! Ông phải cạo đầu quy y Phật cả cuộc đời còn lại thì thầy Sư Khanh sẻ mượn Phật lực mà ra tay! Ông Tư có cái khác mấy nạn nhân trước là không hề mê sảng! Ông nhớ lời nói của mình ngày trước đã ứng! Tuổi đời còn là bao nên gật đầu ưng thuận!… vậy là Sư Khanh thức trắng 3 đêm trường tại lỗ bọng lúc 12 giờ khuya đến sáng để gọi quỷ cụt đầu lên nói chuyện phải quấy! Lạ thay, mấy đêm nầy ông Tư được ngủ ngon không hề thảng thốt! Qua hết đêm thứ 3, rạng sáng ngày thứ tư, ông Tư còn sống sờ sờ ra đó! Ai nấy đều trầm trồ tán thán tài nghệ Sư Khanh! Các thầy ở vùng nầy đồn ông ta thọ pháp môn mật tông từ Tây Tạng về, triệu con quỷ lên nói chuyện, và cuối cùng sau khi không rút được máu Sư Khanh, con quỷ chịu để sư cầu siêu cho nó quy y Tam Bảo! Duy mấy ai đã thác rồi thì đành chịu vì số đã cùng tận! Con quỷ nầy là kẻ đã bị giặc Pháp dùng kẽm gai trói lại và chặt đầu bêu làm gương cho người khác ở giữa chợ, còn thây thì lại bị đạp nhầu xuống lỗ bọng nầy! Nên u hồn không siêu sanh uất hận cho người thân không dám nhận, kẻ lạ phải kiêng dè!... Nghe nói bài kinh siêu giải tai vong nầy là bài chú “Tỳ Lô Dá Na quang minh cam lộ quán đảnh quang Phật“ Được thọ truyền từ 1 vị cao sư đất Tây Tạng! Ông Tư đã bình phục như ngày nào! Theo lời con quỷ thuật lại cho Thầy Khanh, ông Tư mướn 4 thanh niên, đàn ông đem cuốc xẻng tới đào sâu vào lỗ bọng để: Cho nước thoát nhanh hơn!… Trước khi vào cuộc, cả 4 người đều được Sư Khanh kêu ăn chay trước 1 ngày và có đeo phù ấn Tây Tạng do sư cấp, để phòng rủi ro trong lúc đào… Chưa tới được 2 mét đất đào xuống, người ta đã chuyền tay nhau những nhúm tóc đen ngòm… rồi tới 1 số xương người xấu số… chỉ có thiếu cái sọ mà thôi! Tất cả đều được Thầy Khanh cho vào 1 tấm vải vàng vuông vức có vẻ chữ Tây Tạng… cuối cùng người ta kéo lên cả 2 thước kẽm gai quấn vòng đã sét gần như mục gẫy! 1 ngôi Chùa đắp vách đất được dựng lên ở lưng chừng núi, với tấm biển gổ được ghi là “LIÊN HOA TỰ“… Thầy Tư Chua mỗi ngày tụng kinh niệm Phật ở đó 2 thời… Sư Khanh thì rày đây mai đó rong ruổi trên vùng Thất Sơn!
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx xxxxx
Đến đây thì Trời đã xuống nắng giờ mùi… Thầy Út Còn đã quất mất gần như cả gói thuốc của mình, ông cao giọng: Nếu tui mà ở vạt bên đó thì cũng kêu nó ra nói chuyện cao thấp 1 phen cho biết! Mấy tay thầy bên dưới “bựa“ nó là tại vì họ chỉ là thầy Chạng như cái chạng cây ở đâu, chặt rồi ghép vô cái cây gốc mà thôi! Còn tui đây là thầy nòi! Học gia truyền từ ông nội, ông già tui, tới tui… Nên đâu mà lo như họ!... chú em đợi mà coi đêm mai nầy… chỗ cái cục đá thì biết tài nghệ của tui! Mà chú đừng có lảng vảng ở đó đêm mai mà oan uổng mạng đó nghe!... Thầy Út Còn nói nho nhỏ mà nghe tự tin chắc như đinh đóng cột vậy! Ổng hỏi mình có cần xin xăm hay coi tình duyên cho biết hông? Mình chỉ lật đật cám ơn ổng rồi chuồn thẳng về… Ngang qua cục đá lớn, mình hơi chói mắt vì ánh mặt Trời, nên có nhìn xuống đôi chút vô cái chỗ bóng che của cục đá cho đỡ loá, thoáng thấy sao có cô gái áo trắng tóc dài ngồi ôm đầu gối!... Đi vòng qua mé sau cục đá thì cũng chả thấy ai!... Mình đi luôn về nhà Sư Thúc… sao nhớ mông lung về cô gái đứng ở cửa Chùa hồi sáng nầy… Đêm đó mình ra sau nhà luyện chung, ôn lại mấy món với Sư Thúc, mà muỗi nó cự dữ quá nên không tập trung được lâu! Phần nhớ câu chuyện Thầy Út kể nên xao động ít nhiều! Muốn chạy ra cục đá rình coi có con tinh nào hôn! Sư Thúc biết ý nên nói: không có con ma nào trên cây me đâu! Mày ra đó có muỗi thì có! Để ngày mai hẳn coi Thầy Út ổng ra tay! Đêm đó mình ngủ mê thẳng cẳng… Hình như mơ thấy cô áo trắng tóc dài cầm lấy tay mình, không cười không nói 1 lời, bàn tay lạnh buốt như đá núi phơi sương… giờ mẹo mình theo thói quen giật mình thức dậy để thâu dương, sao thấy có cái gì vương nhẹ như tơ nhện ở mấy ngón tay! Ngó kỷ lại là mấy sợi tóc đàn bà dài quá!… chắc chỗ nầy ban ngày Sư Thúc mẫu hay nghỉ ngơi, nay có mình lên nên nhường chỗ cho… Nghĩ vậy nên mình thấy ngài ngại trong bụng!
Thôi! Ngồi cho ngay thẳng mà luyện, thâu cái dương khí cho nó xua đi hết tư tưởng âm thầm lộn xộn quấy quả trong lòng!... Đã qua ngày thứ hai rồi đây a! Buổi sáng tôi ăn quen với mấy câu chuyện hôm qua của Thầy Út Còn nên lấy 1 gói thuốc đầy bỏ túi, lại đi lên điện Ngọc Hoàng của Thầy Út, qua cục đá lớn, tôi thấy nó vẫn hiền hoà nằm im tại chỗ, không có chút đe doạ nào như lời đồn! Thầy Út đang lui cui sắp soạn lễ vật lên bàn thờ, khá nhiều linh phù vẽ bằng chữ nho với mực tàu được để trên mâm dưới chiếc lư hương khổng lồ như cái chậu trồng bông… đứng sau lưng Thầy Út, mình lén dõi mắt nhìn mấy lá phù thấy viết có nhiều chữ Lôi và nét bùa uốn éo có dạng như cái mặt người đang nhăn nhó khó chịu!... có lá có ba chữ Thiên vẽ từ trên xuống, rồi phía dưới là mấy chữ hình như là chữ Khứ… chữ Cấm! Còn mấy lá nữa mà nằm khuất dưới nên coi không được!... Thầy Út bất thần quay lại… Mình đã thủ sẵn bao thuốc trong tay nên đưa ra trước mặt thầy ta: dạ tui mời thầy 1 gói thuốc lấy thảo, hôm qua thầy kể hay quá, là người chân ướt chân ráo lên đây, được thầy chỉ vẻ giùm thì hay biết dường nào! Thầy Út mặt hớn hở cười, đón gói thuốc từ tay tôi, nói: Chú thiệt là người có học! Tui là đệ nhứt danh sư miệt nầy, nếu chú chịu bái tui làm thầy, ở lại cái điện nầy phụ tui lo hương quả, thì tui truyền mấy cái độc nhứt vô nhị cho!... Nói nhỏ chú nghe cái nầy… cỡ giờ sửu tối nay thì chú đừng có tới chỗ cây me nghe, để tui làm phép bổ ngủ lôi tróc con tinh cho nó hết đường bôn tẩu, cho bà con và mấy thầy khác ở đây thấy thằng Út nầy không phải võ mồm!
- Ý… Thầy Út nói như vậy lỡ con tinh nó nghe thì chạy mất hay nhập vô xác ai, thì làm sao mà đã nó cho được chớ!
- Ma bắt lựa mặt người mà chú ơi! Đâu phải muốn nhập ai thì nhập! Còn chuyện nó trốn đi thì không lo, vì trước khi tôi nói ra là đã bủa ngủ lôi kiềng quanh cục đá rồi! Nó muốn thoát cũng không được, mà tới lúc nầy thì năn nỉ tui cũng không xong! Đây nè chú coi tui bày lễ cúng sẵn rồi! Để tối nay hành sự! Khi bà con ngủ hết rồi thì không có ai lai vãng, khỏi sợ vạ lây ai, tui nói cho chú biết thì tối chú cứ nằm gác cẳng mà nghe 1 tiếng thét rõ ràng!
- Chắc chắn là con tinh hết đường chạy hả thầy?
- Chớ sao không! Cha tui đã từng xài phép thỉnh nầy cho tui từ hồi tui còn nhỏ, lúc đó tui còn chưa lấy vợ nữa mà! Tiếc là không có thằng con trai nào nối dõi, mai mốt chắc hổng lẽ tui kiếm thêm bà nữa quá! Bà nầy chỉ chịu đẻ con gái không hà! Ngày xưa ông anh tui còn nhỏ bịnh mất sớm, nên ông già tui truyền hết nghề cho tui, bây giờ tui thấy chú mặt mày coi cũng sáng sủa, biết kính trên nhường dưới… Nếu chú về hỏi ý Thầy Ba coi ổng chịu thì qua ở đây ít tháng phụ, rồi tui truyền nghề cho, đố mà thua sút ai trong vùng nầy! Nghe Thầy Út tự than thân và quảng cáo dữ quá mà chưa thấy ổng ra nghề chi! Lại còn không biết mình cũng là tay có học nghệ! Mà muốn truyền phép cho thì kể cũng lạ quá! Mình hỏi tiếp luôn: Vậy chớ không có ai trong nầy chịu bái thầy sao? Chắc là thiên hạ chê cái nghề làm thầy bạc bẻo thất đức, phải hôn thầy?
- Đâu có! Nhiều thằng xin học tui lắm chớ! Có điều ba mớ học ít bữa rồi lo ve gái tùm lum, học cho giỏi thì làm biếng, mà khoe mẻ thì nhiều, làm tui mang tiếng với mấy ông khác nên tui đuổi cổ hết cả đám rồi!... chú có nghe nói Tám lửng ở bến xe hôn! Nó niệm chú dời 2 cục đá bự như con trâu xích vô lề 2 thước cho có chỗ đậu xe ôm đó! Nó lúc trước cũng là đệ tử của tui đó! Mà có điều nhậu nhẹt quá nên tui đuổi cho mình khỏi mang tiếng xấu! Cái dòng học ba cái nầy càng uống thì niệm chú càng linh! Mà say rồi làm bậy bạ có ngày ở tù không kịp
- Sao lại say niệm chú càng linh chớ! Hình như học mấy cái nầy kỵ uống rượu mà thầy?
- Trong lúc say thì cái ý chí mình nó không có phân tán! 1 là 1… 2 là 2… Nên phát sanh mau lẹ lắm! Lúc tỉnh lại thì đã lỡ rồi! Còn học đâu có cấm uống rượu! Ở đây tui còn lấy rượu cúng nữa mà!
- Thầy Út nhắm tui học được môn bùa nào hôn thầy!
- Để tui coi, cũng tuỳ căn duyên của chú! Hay để tui chỉ cho vô rừng luyện tướng chừng hơn 1 tháng, thì đi đâu thường có người khuất mặt theo bảo vệ!
- Tướng gì mà lại ở trong rừng! Có phải là ma rừng không thầy?
- Bậy nè! Mấy ông Tướng núi là mấy ông cù, ông độc, ông vinh ở mấy trăm năm rồi trong rừng, nếu thấy y mình là người mộ đạo thì mấy ổng liền theo ủng hộ! Như thần Xà Vương chẳng hạn! Hay thần nanh heo rừng… Thần bạch hổ!
- Nói vậy thì đó là Sơn Thần rồi! Hổng lẽ mấy ổng bỏ rừng núi mà theo mình về thành phố sao chớ?
- Theo thì không theo đâu! Ở đây thì được! Về trển thì thỉnh họ 1 chút thì họ về, xong việc lại trở về đây, muốn lẹ thì phải ở đây luôn như tui vầy nè!... Mỗi năm tui về Sài Gòn là có thân chủ thỉnh, nhiều lắm là tuần lễ tui phải về rồi! Ở lâu thì dưới đây mấy ổng buồn tình tới thăm không thấy tui, thì hay giỡn làm bà con hoảng hồn! Phải có mình thường ở đây mới được!
- Giống như cọp beo xuống phá làng vậy sao thầy?
- Chú đừng nói bậy mích lòng a! Kêu 12 cửa rừng người ta về là phải có lễ cúng đàng hoàng! Lúc họ về thăm mình, lỡ ai yếu bóng vía gặp hình dáng dị kỳ của họ thì đâm sợ mà bịnh mấy ngày! Chớ đâu phải là họ xuống phá xóm làng!
- Họ có đi chung thành 1 băng không hả thầy?
- Bậy nè! Sư tử, kỳ lân thì đi 1 lối, ở 1 mình! Còn chó thì nó mới hùa 1 bầy mà sủa hoảng! Mỗi lần về chỉ có 1 vị thôi!... Như có kỳ con tui nó thấy giữa trưa một ông cọp mặt người sau hè đứng ngó vô nhà! Nó sợ nói không ra tiếng! Tới chừng tui hay thì ra vái nó mới tỉnh hồn kể lại! Còn đích thân tui đã gặp 1 ông cù trên núi, dáng từa tựa nữa khỉ nữa người, lưng gù! Mà ổng vuốt mặt 1 cái thì lại hóa ra 1 mặt khác! Nghe đâu ổng có tới 7 cái mặt lận!
- Còn thần rắn thì sao, có về đây hôn hả Thầy Út?
- Mấy ông đó thì quạu qọa lắm! Tui còn không dám mà kêu mấy ổng! Hồi năm trước tui qua Núi Cấm lấy ngãi thì có nghe kể hai cha con nhà kia vô rừng lấy thuốc Quỷ kiến Sầu, có dẫn con chó ta đi theo… Tới mùa mưa cỏ mọc cao mút đầu. Họ nghe phì phò trong đó, rồi ông già chợt thấy 1 ông xà lớn, mình mẩy có bông đỏ, đang vươn cao hơn cỏ, cao ước chừng gần 3 thước, mà miệng ổng đang ngậm con chó ta… ông già sợ quá té ngồi xuống không đi nổi nữa! Ông xà kia liền bỏ đi mất! Tới chừng con ổng tới cõng ổng về nhà được mấy hôm thì bịnh chết! Chắc là sợ quá, bể mật không chừng!
- Còn loại rắn nào có mồng! Gáy được như gà! Có thiệt hôn Thầy Út?
- Cái đó thì chú về mà hỏi Thầy Ba! Mấy thầy ở đây lâu năm ai còn lạ gì mấy ông long phụng đó! Họ đi có đôi! Ông trống có mào như mồng lá của gà! Cái mồng chạy suốt từ trán tới lưng như kỳ của rồng vậy! Còn ông mái thì có bông ở hai bên hông, chạy suốt từ khoé miệng tới đuôi thì nhỏ lại từ từ… cổ phùng ra thì như cái cổ con gà trống lúc đá, chớ không bạnh ra bề ngang như rắn hổ đất! Mấy ông nầy đâu có thèm cắn người! Ai tới số thì bà sai họ tới, nhả nọc vô cơm ăn, hay là phà hơi vô mặt lúc đang ngủ là đủ chết rồi! Không có thầy nào mà cứu nổi!... Nghe nói loại nầy chỉ có ở miệt Thất Sơn và bên Xiêm La thôi! Mấy xứ khác không có xuất hiện!... còn trong dãy nghĩa địa núi phía sau Chùa Phật Thầy lại có người gặp dị Xà Vương nữa! May mắn là còn sống trở về mà nói cho bà con!
- Dị Xà Vương có phải là rắn khổng lồ quái dị hôn hả Thầy Út?
- Không phải là khổng lồ! Mà chỉ lớn cỡ độ bàn chân người lớn thôi!... có chú kia nghèo lắm, hay bóc mả mướn… có hôm cùng 2 người khác bóc mộ trong 1 cái hòm cũ, vào mùa khô! Thì thấy trong hòm mục có vật gì trông giống 1 chiếc dép da củ! Chú ta định bóc lên coi thì nó nhúc nhích cử động! Coi kỹ thì thấy phía trên có 2 con mắt nhỏ xíu, miệng thì rộng tét vòng cả nữa thân hình! Trong miệng có răng nhọn rất nhiều y như răng con cá kèo, mà dài hơn gấp mấy lần! Anh sợ quá liền kéo nắp hòm lại và kêu mấy chú đi cùng tới! Lúc ấy thì họ nghe có nhiều tiếng huýt sáo rít lên nghe lanh lảnh rợn hết óc o! Vậy là xúm nhau thắp nhang vái rồi đi về hết! Không ai dám nấn lại nữa!... Mấy hôm sau chú đó trúng số mua được cái xe máy Nhật chạy!
- Vậy gặp Xà Vương là hên chớ đâu có xui mà sợ!
- Cũng tuỳ người thôi chú! Cách đây độ gần 10 năm trước có ông đàng thổ (người Miên) về đây mua thuốc ngãi, nói là vô núi luyện thanh xà, bạch xà! Mỗi năm ổng mỗi vô, mà cứ độ hơn 1 tháng thì thấy ổng đi ra, chắc là về bên Cam pu chia, vậy mà ít bữa sau ở đây lại có người bị rắn cắn chết! Cứ mấy năm như vậy! Hễ ổng ôm cái chiếu mà về là là ít hôm có người bị rắn cắn chết, không chữa được, mấy thầy ai cũng nói là ổng luyện thành rồi, nên mỗi năm phải sai rắn độc lấy mạng người mà tế Tổ! Sau nầy thấy có mùa ổng đi vô mà hơn tháng Trời lại hổng thấy đi ra… Bà con đi kiếm củi trong đó thấy ổng nằm chết khô trên cái chiếu cũ!... Mấy ông thầy khác tới coi thì phát hiện ra cổ ổng có 2 cái lỗ thủng lớn như đầu đũa, nên nói là ổng sanh nghề tử nghiệp! Luyện tới vị rắn quá dữ, nên phải đền mạng cho những kẻ xấu số trước đây!
- Mấy cái thầy kể đó là các vị linh thú, linh thần của rừng! Còn ma rừng thì nó ra làm sao vậy thầy?
- Thì nó là người đi rừng kiếm củi, hay cắt thuốc, đào ngãi mà trúng gió, hay rắn cắn chết vào đúng giờ linh! Bị các vị Sơn Thần bắt về làm bộ hạ! Hay là oan hồn cứ vơ vẫn tại chỗ có cái mình muốn lấy mà chưa lấy đặng, đã bị thác! Nó hay mà mắt, lôi kéo những ai muốn tìm của lạ chốn rừng sâu! Cuối cùng phải lạc lối, hay là bị thâu mất vía! Ai may phước thì còn có người thấy dẫn về, nhờ thầy cúng cho, thâu hồn vía lại! Còn ai xấu số bị nó xui cho té núi, té ghềnh mà chết thì phải thay thế cho mà tiếp tục dụ người khác vào con đường tử vong như họ ngày trước vậy! Mấy cái ma nầy nó hay hóa ra thú vật để dụ người đi săn hay đánh bẫy dấn vào! Hóa ra mấy kẻ đi săn lại thành con mồi cho ma rừng!
- Nói vậy thì ở đây sao mà rùng rợn quá! Đủ thứ nguy hiểm đoạt mạng người ta! Tui đâu có dám ở lại đây mà tu luyện cho nổi! Sợ chưa thành chi mà chắc bỏ mạng trong rừng rồi!
- Biết thì không sợ đâu chú à! Cái gì cũng có khắc kỵ của nó! Chú muốn trị cho ma rừng nó không dám phá thì chú phải chặt mấy cái đọt cây mây vào buổi sáng mặt Trời lên… Ngọn đọt nào đưa ra ngó về phía đông thì cứ lấy đó mà quấn hay giắt vô mình! Trước khi tiêu tiểu trong rừng, thì vừa chửi, vừa quất đọt mây tứ phía chung quanh, rồi mình mới được đi… Hay là lấy lá chanh, lá bạc hà vò lại chà xát vô trán và trên hai con mắt, cho nó không mà mắt mình mà thấy bậy bạ hay lạc đường về!... Nhứt là có nghe tiếng người quen kêu trong rừng thì đừng có dại dột mà lên tiếng hay quay lại coi! Chết đó!... Hay để tui cho chú cái bùa độ mạng nầy có dấu ấn Ngọc Hoàng Thượng Đế để độ thân, đi đâu thì vái bà Cửu Thiên mà để cái bùa nầy trong nón mà đội lên đầu! Miệng nói là tay Thầy Út quơ liền 1 lá bùa trên bàn thờ có đóng dấu triện màu đỏ bầm! Thầy hớp hơi rồi nín lại, mặt mày đỏ gay, thổi từ chặng vô lá bùa, từ trên xuống, từ dưới lên, trái qua phải, phải qua trái,… rồi Thầy Út hỏi tôi là thứ mấy trong nhà?.. Tôi trả lời xong, thầy lại hớp hơi vô lâm râm ngó lá bùa mà trợn con mắt như ra lịnh! Cuối cùng thầy thổi 1 hơi dài vô lá bùa, cuốn lại như điếu thuốc lá, giắt vô lỗ tai bên trái của tôi! Thầy dặn là về để vô cái nón đội mỗi lúc vô rừng núi! Và nhớ là tuyệt đối không được mắng mỏ chửi thề! Giữa lúc ấy, có đứa bé gái ước chừng độ 9 tuổi chạy vô điện ngó Thầy Út, chỉ tay ra lối cửa mà la: Ba ơi, có tụi con dì tư nó vô vườn sắn măng của mình kìa!
- Tổ cha mồ Tổ nó! Đồ thứ Trời đánh thánh vật! Tao ra bẻ cổ tụi bây hết cho chừa cái tật ăn trộm măng!
Rủa chưa dứt lời, Thầy Út đã phóng vèo ra cửa điện, chạy bành bạch xuống tam cấp! Tôi ngẩn ngơ ngó đứa con nít… Nó cười cười nhìn mình như muốn nói: Ông già của tui là vậy đó! Tôi lấy lá bùa Thầy Út cho để vô túi áo rồi rời khỏi Điện Ngọc Hoàng, xuống mấy nấc thang ngó quanh chẳng thấy út ở đâu… Thôi thì mình về vậy! Nhớ lời Sư Thúc dặn hồi hôm, tôi ghé chỗ bán cơm chay mua mấy gói mì! Rồi đi thẳng ra rẫy trồng su của Sư Thúc, mùa nầy trái su đã khá là lớn, vừa thu họach mớ nầy thì vài hôm sau mớ khác lại lớn tới! Trồng ở đây lấy công làm lời, vì công mướn gánh xuống núi mà bán sỉ, đã choán gần như cả số tiền thâu vô! Nhiều người chê trồng trọt ở đây bây giờ không có lời lóm nữa, nên xoay ra hùn hạp mượn vốn mà xuống Vĩnh Châu tập tành nuôi tôm!... chỉ còn có Sư Thúc chịu khó mà trồng lấy chút đỉnh lo vợ con! Nghĩ tới đó mình bất giác lắc đầu mà không hay! Sau khi đi luồn dưới mấy dãy su mà không thấy Sư Thúc, hổng chừng ổng đang theo gánh xuống núi mà bán su rồi! Mình đi thẳng ra cuối dãy… Thực ra là đang lên lên dốc núi cao hơn… ở đây khá là thanh vắng, có một cái mái lá nho nhỏ do Sư Thúc dựng lên để trú mưa và cất cuốc xẻng trồng trọt, bên trong kê 1 cái giường tre nhỏ xíu, cạnh đó là 1 lu nước… cách đó vài thước là 1 phiến đá dài dài, cao cỡ ngang bụng tới ngực, có thễ chứa được 1 lúc 5, 6 mạng lên ngồi nhậu!... chắc là buổi tối Sư Thúc ngồi tu luyện ở chỗ nầy đây!... Kế cục đá là 1 cái miếu nhỏ đóng cũng bằng tre rừng!...trong đó lủ khủ là xương thú vật, đá cục, củ ngãi… Mấy thứ mà trong lúc đào xới làm vườn, Sư Thúc đã nhặt nhạnh để vô! Chung quanh cái miếu đó chân nhang đỏ lòm cắm từng cụm như lính canh chòi! Mình vốc nước trong lu rửa mặt rồi uống luôn mấy hớp cho đã, lục lọi thấy có bao nhang đã khui, mình rút 3 cây đốt lên, xé 2 gói mì hiệu Bồ đề ra, lấy 5 điếu thuốc lá apsara… để hết vô 1 cái lá môn thiệt lớn, rồi để lên phiến đá, niệm kinh để cúng dường cho chư vị Sơn Thần, trong lúc đang nhắm mắt chấp tay niệm chú, mình đột nhiên thấy hình như có mấy luồng gió nhỏ chạy tới lui trên lưng, rồi lại cuốn vô liên tục như hình trôn ốc, cứ như vậy độ 15 phút, mình sao thấy tay chân sao nhẹ hều luôn, nhất là 2 cái chân, hình như không có cảm giác là mình đang đứng nữa! Mà giống như đang trôi thì phải! Càng lúc lại càng buồn ngủ quá Trời, thiếu điều không cưỡng lại được, như 1 tấm vải mùng phủ lên toàn thân… cơn buồn ngủ nầy nó tới y như vậy đó!... Mình gượng hết nổi, y như bị mắc uống nhằm thuốc mê… cố lê mấy bước tới bên cái giường tre, vịn mép giường… Từ từ mà thả người nằm xuống… Trước mặt thấy ánh sáng chói chang còn hơn nắng rọi vào...muốn mở con mắt mà không lên nổi… ánh sáng càng chói chang… Mình như càng bị chìm vào giấc ngủ đang đợi sẵn… Mình đang đứng ở 1 ghềnh núi cheo leo, bên cạnh là 1 ông lão râu tóc bạc phơ, mặc bộ đồ màu đà nâu sòng đã cũ kỹ...và lại thêm mấy vị nữa, điều là phái nam, có vị mình nhớ kỹ vì ông nầy đầu trọc như Sư Thúc, tuổi độ 50 mươi, cũng mặc áo nâu màu đà, mấy vị đều mặc đồ như vậy… Bây giờ đứng trên gành đá nhô ra ngoài vực, ngó xuống bên dưới hơn 200 mét là đồng lúa bao la, xanh mượt mà rất đẹp… Nắng chang chang mà sao không thấy nóng chút nào! Chắc là do gió thổi, vì mình thấy chòm râu ông lão bay bay… Trời sáng chói chang… Nhìn xuống đồng bằng như 1 tấm bản đồ màu sắc rất là đẹp, nhứt là màu xanh của đồng lúa, dợn lên từng hồi như những dải lụa khổng lồ phấp phới… vị có tóc bạc nhìn mình mỉm cười và chỉ xuống chỗ đồng lúa, mình thấy rõ ràng từng con cá sấu rất lớn như mấy cái ghe 30 tấn chở lúa, mấy vị cá sấu nầy nằm im lìm, coi kỹ lại hóa ra mấy vị nầy đang nằm dưới đất ruộng sâu! Bên trên người ta cày cấy trồng lúa lên đã mấy trăm năm rồi! Mình Bổng nảy sinh thắc mắc… vì sao mà lại nằm im như vậy nổi chớ?... vị có râu tóc bạc lại nhìn mình mỉm cười… Mình tự có câu trả lời là tại bởi mấy vị nầy tu công bồi đức, nên phải nằm im như vậy mà giữ cho đất khỏi chạy, khỏi chuồi, cho bà con mần ruộng! Sự sống chỉ gần như là thu sanh khí từ thuỷ thổ mà thôi! Mình phóng tầm mắt ra xa xa hơn nữa, thấy lờ mờ 1 dãy núi, trắng trên mấy chóp đỉnh… Thắc mắc đây là chỗ nào?... Tự nhủ đây là núi Ông Két, vị Sơn Thần Vương ở đó từng làm người 3 kiếp liên tục ăn chay và công đức, sống quên mình cho đạo lý và cho tất cả mọi người...mỗi lúc thần về xác con đồng thường lấy nhành cây vẻ bùa trên mặt đất để chữa bệnh cho người hữu duyên và thần chỉ ăn 1 thứ duy nhứt là bông hoa mà thôi… Mấy vị lại nắm tay mình dắt đi 1 chút, thì vô 1 cái hang động nhỏ như 1 cái phòng rộng 4 thước vuông… cùng ngồi trên mấy cái ghế cây có lưng dựa, loại ghế nầy mấy cụ già xưa hay sắm sửa 1 bộ chung với tủ thờ… gổ ghế màu cánh kiến… Trên bàn trước mặt mình và mỗi vị đều có 1 cái dĩa tròn nhỏ, màu đỏ, lớn như lòng bàn tay vậy! Trong dĩa là 1 lớp cơm trắng mỏng, hình như là cơm còn nóng và đang bốc hơi lên… Mình có ý nhìn các vị với lòng thắc mắc là nếu chỉ ăn chút xíu như vầy thì làm sao no! Các vị nầy chỉ ngó mình mỉm cười như ý bảo là cứ việc ăn đi!... Mình chợt nhớ lại năm mình 17 tuổi cũng từng đã tự ý nhặt đồ ăn của 1 vi thần tướng lớn như cái nhà, mình cầm ngửi và ăn cái miếng bánh màu nâu có mùi thuốc bắc ấy vô rồi thì bịnh liệt giường cả mấy ngày Trời luôn! Bên mình luôn có 2 người toàn thân màu vàng với những sọc đen trên mặt, họ không nói và rất lạnh lùng! Lúc đó mình hốt hoảng cuốn dây kà tha vào nắm đấm và tấn công họ! Tới lâu về sau nầy mình lúc đi xa mình mới biết họ là gì và sao lại đến với mình như vậy!... vì chợt nhớ chuyện củ nên mình ngập ngừng không dám dùng cơm trong dĩa... chỉ nghe mùi gạo thơm bốc lên, hoà với hơi nóng… Như có mùi nhang trong ấy… Bổng nghe có 1 tiếng CHOANG>>>> rất lớn vang lên! Giống như tiếng 1 cái mâm bằng đồng rơi xuống nền gạch… Mình giật mình tỉnh lại tức thời, đang còn nằm trên giường, trong không khí đầy mùi nhang của mấy cây hương đốt hồi nãy còn chưa cháy hết! Thấy Sư Thúc mẫu như đang đứng ngoài cửa mà sao không lên tiếng! Chắc là lên đây kiếm Sư Thúc vì tưởng ổng về đây! Mình ngồi nhỏm vậy bước ra cửa, thấy cái lưng Sư Thúc mẫu chỉ cách mình trong 1 tầm tay, vừa tính mở miệng nói thì Sư Thúc mẫu lại bước đi rất nhanh, mình toan mở miệng kêu thì thấy dáng lưng nầy tóc dài, áo trắng sao quen quen, mới đó mà Sư Thúc mẫu đã đi tới góc khuất của vườn su rồi! 1 cái thoáng quay lại… ôi! Rõ ràng đây là cô gái áo trắng có mái tóc dài mà mình đã thấy ở trước cửa Chùa Phật Thầy! Chớ đâu phải là Sư Thúc mẫu! Mình lại lần thứ ba định mở miệng thì bổng thấy mình còn nằm tại vị trên giường tre!... Nắng chiếu trên gộp đá phản vô chói chang hai con mắt! Nhang đã tàn từ lâu rồi! Đâu còn chút mùi hương nào nữa!... Té ra nãy giờ mình thức dậy trong mộng lại có mộng! Thiệt là mấy lớp u u ảo ảo… Mình chống tay ngồi dậy, hít mạnh vô cho chắc ăn là mình đã về tới! Tay kia dụi mắt mấy cái, không dè có cái gì vướng vướng vô mặt, gở ra thì thấy là mấy cọng tóc dài thượt của đàn bà con gái! Sao mà vương vấn vô bàn tay mình lúc nào không biết nữa!!! !... Theo cách cúng và niệm chú của Sư Thúc chỉ hồi hôm qua thì mình làm có đúng không! Không dưng lại xảy ra cơn mơ kỳ lạ nầy! Mình uống thêm hớp nước rồi đi ra khỏi vườn su… lúc nầy nắng hơi hơi ngả bóng cây rồi… uể oải móc đồng hồ ra coi thì đã hơn 3 giờ rưởi chiều, phải đi về thuật lại cho Sư Thúc nghe mới được… Mình vừa cất bước tới thềm nhà thì đã thấy Sư Thúc và vợ bế con đang ngồi ở bàn uống trà to nhỏ gì với nhau, trông thấy mình bước vô nhà, 2 vị có vẻ mừng, và Sư Thúc hỏi luôn: Mày đi đâu theo cô nào mà sáng tới giờ không thấy về ăn cơm hả? Ở đây mình sống với nhau thiệt tình trong cái đạo! Nên mày đừng có ngại ngùng gì hết, không kể có ruột thịt hay không, miễn tin nhau mà sống là đủ rồi… vô tao hỏi chuyện cái coi mày! Sư Thúc mẫu kề vô tai chồng nói nhỏ gì đó rồi nhìn mình cười, bế thằng nhỏ đi luồn ra ra bếp… Sư Thúc nói: Có ăn gì chưa? Bả xuống hâm đồ ăn cho mày đó. Mình toan mở miệng mà lại thôi, Sư Thúc kéo ghế cho ngồi, rồi hỏi nhỏ:
- Có phải mày qua Thầy Út Còn chơi với ổng hôn? Trưa nầy tao có qua đó kiếm mày về ăn cơm, mà nghe con ổng nói mày về lâu rồi! Mày đi đâu vô rẫy phải hôn?
- Dạ, con có vô rẫy cúng xin sự báo ứng của chư vị Sơn Thần ở đây, mà lạ quá! Con bị hôn mê cả buổi mới tỉnh lại mà về nè!
- Trong cơn mê có thấy gì không?
Tôi tỉ mỉ thuật lại vụ thấy mấy ông già cho Sư Thúc nghe… Tới đoạn mơ thấy Sư Thúc mẫu mà hóa ra là cô gái áo trắng thì tôi ngại quá, nên mắc cỡ, để bụng mà không dám nói ra!... Sư Thúc chăm chú vừa cười vừa nghiêng đầu nghe, tôi kể xong, ngừng mấy giây thì ổng mới lên tiếng: Hình như cái ông đầu trọc mà mày thấy, ở đây mấy thầy gọi ổng là thần đầu qui! Ông nầy hay tò mò số 1, không có chuyện gì mà ổng không biết! Có điều là ổng có chịu nói cho biết hay là không thôi!
- Con thấy đầu ổng cũng trọc như đầu Sư Thúc vậy mà! Chớ đâu có giống đầu con rùa mà nói là đầu qui! Mà vậy là con mơ thấy mấy ông thần thiệt sao?
- Lời mày kể và tả lại mấy ông trong nhóm mặc đồ đà nâu như vậy thì có nhiều người thấy lắm rồi, có người lạc đường được chỉ lối về… có người con bịnh ra vườn hái thuốc thì gặp mấy ổng chỉ cho thuốc chữa… Ban đầu ai nấy cứ ngỡ là mấy ông đạo tu ở trong miệt sâu, lâu lâu ra ngoài có việc! Mà tới nhiều người cũng thấy trong mơ y như vậy!... chuyện thiệt có… Mơ cũng có, có điều là thấy giống nhau thôi! Nên dân ở đây mới tin… còn ông đầu trọc kêu là thần đầu qui là do ổng xưng như vậy! Nhiều khi đầu qui cũng có nghĩa là quy thuận, quy đầu hổng chừng! Mày qua Thầy Út mà hỏi… vì tại chính ổng rành mấy ông nầy hơn ai hết trọi… ổng ở đây từ nhỏ tới lớn mà… Biết từng cục đá tới cái bông luôn!
- Vậy là ông Thầy Út cũng quen với mấy ông chư vị nầy sao? Con đâu có nghe ổng nói gì tới! Toàn là nói chuyện ma quỷ, chuyện rắn dài, chuyện dời đá phá mây… Nghe như phong thần vậy!
- Thầy Út ổng nổ mà đôi khi cũng có nhiều cái thiệt lắm đó! Như chuyện ổng biết cái ấn kim xuý điểu của ông Sư Khanh là rõ ràng! Sư Khanh ban đầu còn không tin mà sau cũng phải chịu là đúng! Mặc dù chưa thấy qua thần đầu qui hồi nào!
- Có phải là ông Sư Khanh ta bà trị quỷ cụt đầu, cứu ông Tư Chua dưới chân lạch hôn, Sư Thúc?
- Té ra là Thầy Út ổng kể mày nghe rồi hả! Cái vụ đó hồi tao mới về ở chưa bao lăm, mặt ông Sư Khanh thì tao có biết qua mà… giống như ông thầy võ vậy! Chớ không giống Thầy Chùa chút nào! Thầy Út có giao thiệp với Sư Khanh cũng gần gũi lắm, lúc nào Sư Khanh ghé núi nầy cũng lên Thầy Út chơi cả buổi mới về Chùa Liên Hoa với ông Tư.
- Mà rồi cái vụ ấn chim xí điểu là sao vậy, kể cho con nghe với!
- Hồi Sư Khanh giải nạn cho ông Tư Chua rồi, thì ổng y lời nguyện mà đắp 1 cái Chùa vách đất, cạo đầu mặc áo vàng cũ của Sư Khanh mà tu pháp Chuẩn Đề do Sư Khanh truyền, ban ngày thì nhang khói đó, mà tối vì tuổi tác già nua, không chịu nổi cái lạnh của sương rừng gió núi nên cuốc xuống nhà mà ngủ với gia đình! Mấy lúc Thầy Khanh ghé lại thì tối 1 mình ngụ lại Chùa Liên Hoa để tu luyện mật pháp thần thông của ổng!... cái ấn kim xuý điểu nghe đâu là do ổng được chân truyền từ 1 vị sư du già Tây Tạng đến Việt Nam thông qua đường bộ Trung Quốc, và còn truyền cho ổng nhiều ấn khác nữa, mà chỉ ở vùng rừng núi như vầy mới tu luyện được… vì xuý điểu là vị thần hộ pháp của mật tông rất là hùng mạnh, không phải ai cũng có thễ kêu gọi được vị nầy về, nếu không đủ công hạnh! Có khi còn thiệt thòi mang họa nữa là khác! Cho nên Sư Khanh rất kín đáo, ở trong Chùa đóng cửa tắt đèn vào giờ tý mà nắm ấn quyết xuý điểu tu luyện… ai dè đâu thần đầu qui chơi 1 vố làm ổng bật ngửa luôn! Ngay từ đêm đầu khai ấn tu luyện, tới rạng sáng đã thấy Thầy Út Còn đứng trước cửa Chùa mà đợi sẵn!
- Dạ, chào sư, có phải là sư ở đây luyện mật ấn ban đêm hôm qua hôn?
Câu hỏi quá đường đột làm Sư Khanh hơi lúng túng: ờ, mà có chuyện gì hôn hả con? (cái vụ xưng thầy và gọi ai nấy là” con” trước nay của Sư Khanh làm khá nhiều người mích lòng, vì ai chưa quy y Tam Bảo thọ, thọ Tỳ Kheo giới thì Sư Khanh đều gọi họ là “con” hết! Bất kể hàng tuổi tác chênh lệnh ra sao thây mặc kệ! Ở đây Thầy Út Còn thiệt ra lớn hơn Sư Khanh mấy tuổi đời.)
- Dạ, tui nói thầy nghe cái nầy, có phải là hồi khuya qua thầy luyện thì nắm cái ấn như vầy… rồi tới cái nầy nữa!… Nắm như vầy… Như vầy nè phải hôn?.. rồi tới cái ấn nầy thì thầy bị muỗi nó cắn trên gò má nên có đưa cái ấn lên quẹt lỗ mủi rồi ách xì, phải hôn?
Sư Khanh kinh ngạc nhìn Thầy Út không chớp mắt, thiếu điều nói không nên lời! Mấy cái ấn ổng khổ luyện trong bí mật, thuộc học nằm lòng! Ngồi trong tối thui mà kiết ấn, chính ổng mở mắt còn không thấy đường nổi thì có đâu Thầy Út rình coi trộm cho được! Mà lại kết kết ấn đúng y chang luôn mới chết chớ! Chuyến nầy mật ấn không còn là mật với dân thầy núi ở đây rồi! Sư Khanh run run hạ thấp giọng hỏi: Đúng hết rồi!... Mà sao con biết được mấy cái ấn như vầy? Bộ con chơi ngãi mét hả? Ngãi thì thầy không có rành, ba cái đồ tà ma đó con đừng có tin theo nó riết rồi hại lắm đó!...
- Dạ, đâu phải là ngãi! Cái nầy là do ông thần đầu quy hồi hôm thấy thầy nắm ấn, nắm bao nhiêu thì ổng biết hết nên gần sáng ghé qua tui uống trà, chỉ lại cho tui học chơi cho biết!
Sư Khanh nổi xung thiên! Vị thần nào chơi như vầy là quá sức rồi! Không nể nang tiền thân Phật chút nào hết trọi vậy! Đã vậy mà Thầy Út Còn bồi tiếp luôn:
- Lúc sư sắp xả ấn nghỉ thì sư làm tư thế, cái tay ấn ấn như vầy vô trán, vô 2 bên gò má… vô ngực xuống hai đầu gối, rồi…
- Thôi, thôi… đủ rồi con, thần đầu qui là ai ở đây? Con làm ơn chỉ cho thầy gặp mặt nói chuyện phải quấy, đi con!
Dè mấy cái mật ấn và tư thế bí mật trong đạo, mà Thầy Út khua tay múa chân, vừa nói, vừa làm khơi khơi trước bàn dân thiên hạ làm Sư Khanh nhột quá Trời!... cái điệu nầy thì còn đâu là tối thượng bí mật tâm pháp đại thừa đà la ni nữa! Không chừng cứ cái điệu nầy thì ba bữa nữa, con nít trên cái núi nầy nắm ấn của Sư Khanh, vừa chạy giỡn lưng tưng, vừa chưởng nhau ầm ầm vang Trời mà làm trò cười cho phó thường dân Nam Bộ ở đây mất! Thầy Út thiệt tình cười hè hè rồi nói: Tui còn hổng biết ổng đi mây về gió ở đâu nữa, hổng chừng bữa nay ổng qua Tà Lơn hay Núi Tượng rồi à… ổng về hay ghé tui uống trà với kể chuyện bên sóc Miên cho tui nghe lắm… sư có muốn gặp ổng thì tối nay bắt ấn luyện tiếp thì ổng tới coi chớ gì!? Lúc đó thì muốn nói gì với ổng thì nói! Sư Khanh không dè gặp phải cái chuyện trớ trêu như vầy! Ma quỷ thì còn tìm phương giải trừ được chớ chơi cái điệu nầy thì khó xử quá! Chỉ còn có nước xin Thầy Út đừng kết mấy cái ấn đó nữa… và làm ơn đừng có chỉ cho ai mà mang tội!... Nhưng ở trên đời nầy thì cái gì cũng có điều kiện của nó!... Thầy Út có khiêm tốn ra chút yêu cầu… Tối hôm đó Sư Khanh nhứt định không tập tành, mà cũng không ngủ, tới 12 giờ khuya nấu 1 ấm trà, bày 2 cái tách mà để trước cánh cửa mở rộng của nhà Phật! Đốt cho 1 đống lửa củi lớn, ngồi đợi thần đầu quy tới để coi mặt mũi ra thế nào! Cứ 1 hồi nóng ruột, Sư Khanh lại gào lên: Thần đầu qui ở đâu! Có ngon thì ra đây uống trà nói chuyện đạo với tui nè! Để đáp lại lời mời của Sư Khanh, từng đàn muỗi núi thay mặt thần đầu quy đổ bộ tới theo chiều gió, loại khách nầy chắc hẳn là không thích uống trà rồi! Mấy hôm chờ đợi phờ râu mà vẫn không thấy thần thánh chi xuất hiện, Sư Khanh đành phải qua bên điện Ngọc Hoàng kiếm Thầy Út, để mà giữ lời hứa của mình, đó là chánh thức truyền dạy mấy ấn khế mà Thầy Út đã được biết! Có như vậy thì bí mật mới được giữ kín và Thầy Út khỏi tội trộm pháp!... Mà dù sao Sư Khanh cũng không lỗ lã gì! Thầy Út đã quy y Phật và thọ pháp giới cư sĩ do Sư Khanh truyền! Cũng là 1 dịp truyền bá pháp môn Phật cho hàng ngoại đạo quy về… và Thầy Út cũng vui lòng xưng là “con” với Sư Khanh như bao nhiêu người khác vậy!
- Cho tới giờ nầy thì hình như Sư Khanh cũng chưa hề gặp gỡ thần đầu qui! Hơi lâu rồi cũng không nghe ai nhắc tới… Bây giờ thì mày nằm mơ thấy ổng, chắc là có duyên gì đây! Bây giờ mày có khái niệm về 2 tiếng Đầu Qui chưa?
- Con thì cũng quy y Phật rồi! Vậy ổng gặp con thì con còn quy y gì nữa?
- Hay là Sư Thúc làm ơn coi giùm con 1 quẻ mai hoa đi, coi cái chuyện chi nó khởi để con nương theo mà xử sự cho đúng!
- Coi cái gì nữa mà coi mày ơi! Ngày trước thầy mày dạy cho cặn kẽ rõ ràng thì tụi bây làm biếng làm nhác không chịu học cho tinh! Cứ lo học ba cái bùa chú sát phạt, rồi bây giờ ba mớ mà nhờ tao coi! Hổng lẽ mỗi hở sự gì mày cũng leo lên đây mà nhờ tao coi sao hả? Sao không qua bên Thầy Út mà nhờ ổng coi cho 1 quẻ đi? Sư Thúc nhắc tới Thầy Út làm cho mình nhớ tới cái bùa để trong túi áo! Thò tay tính móc nó ra cho ổng coi thì lá bùa đã biến đi đâu mất tiêu rồi! Chắc là lúc mình nằm ngủ nó lăn ra ngoài rồi mà không hay! Chắc phải trở lại lấy về, để dơ mà mang tội với Thánh Hiền! Dù sao cũng làm biếng quá… Thôi để sáng mai vậy! Ai mà ra rẫy giờ nầy… Muỗi dữ dội lắm!... Sư Thúc thấy mình tìm tìm trong túi áo thì ổng nói: bao thuốc lá tao để gần chỗ bàn thờ kìa, lại đó mà lấy hút! Lỡ trớn nên mình im lặng đi tới bàn thờ Tổ lấy bao thuốc lá, ngó lên thấy lá sắc của Sư Thúc thật là đẹp, xếp làm 8, để ngay ngắn trong giữa cái dĩa lớn, bên trên là dằn cọng cà tha xếp vấn vòng quanh như hình con số 8… Mình không lấy bao thuốc, mà lấy 3 cây nhang thắp lên, kính cẩn đưa lên trán khấn nguyện! Có tiếng Sư Thúc mẫu từ nhà dưới vọng lên: Ông với chú Thanh xuống ăn cơm nè, để muỗi nó bu hết bây giờ! Dân miền núi có cái lệ là đi ngủ rất sớm, ăn cơm chiều xong xuôi là thắp nhang bàn thiên trước cổng, ngồi uống dăm tách trà là đã leo lên giường bỏ mùng mà đánh 1 giấc đã đời cho tới sáng gà gáy… Mình không quen đi ngủ sớm như vậy! Thức đêm là thói quen của mình! Không khí của ban đêm nó đưa lại 1 cái gì đó lạ lắm, vừa sâu sắc, vừa mơ hồ, vừa cô liêu, lại vừa hấp dẫn… Sư Thúc có vẻ không quan tâm tới lời nói của Thầy Út về tối nay ở cục đá gần ngả 3 đường lên điện Ngọc Hoàng… ổng che miệng ngáp dài rồi nói luôn:
- Mấy cái vụ tróc quỷ trừ tinh, tao không quan tâm, ở đây thầy pháp đầy nhóc, thầy thuốc cũng nhiều, diễu võ dương oai với ai chi cho mệt! Tao lo ngủ lấy sức mà gánh su nuôi vợ con thì hay hơn! Ai muốn cứu nhân độ thế gì cứ việc mặc sức mà làm… Mày tò mò thì tối nay qua bên điện ngủ với Thầy Út rồi nửa đêm theo ổng mà đi bắt ma, bắt được con nào thì nhớ để dành đó mà cho tao làm thuốc với! Từ ngày Sư Thúc có vợ tới nay thì ổng vui vẻ và nói năng nhiều hơn lúc trước lắm, bù lại hình như ổng không còn mặn mà với chuyện tu luyện, thế giới huyền vi như trước kia! 1 ông như vầy ai dám nghĩ là dạo nọ cả sư phụ và sư Bá phải cả nể chứ! Sao nay ổng lè phè tới vậy cà?... Khi ổng đi ra nhà sau với vợ con thì mình ra trước cửa đứng phì phà thuốc lá, trên nền Trời tối sầm, trông xa xa phía trước là dưới núi thấy ánh đèn xe cộ chạy ngang bủa dọc, thỉnh thoảng vẳng tiếng còi xe theo gió vọng lên, từ đây xuống chân núi hơn 2 trăm mấy chục mét! Ước gì búng tay 1 cái như tề thiên mà nhảy xuống làm một cái cà phê đen cho đã rồi cân đẩu vân trở lên thì sướng biết chừng nào! Nhìn bên phải và trái thì cách xa xa là 1 mái nhà, phân biệt được là nhờ ngọn nhang cháy đỏ trong gió ở bàn ông thiên mỗi nhà… ở đây hầu như chẳng nhà ai có điện! Giỏi lắm là xài mấy cái đèn sạc bình, mà hà tiện 1 chút, mở 1-2 tiếng là tắt đi ngủ rồi! Như vậy cũng sang lắm rồi!... dưới chân núi chung quanh chỗ Chùa Bà thì trù phú hơn, điện đóm đèn mờ thâu đêm suốt sáng… Mình chợt thấy nhớ tới Thầy Út Còn, không biết ổng nói thiệt hay chơi để hù mình? Trong bụng thấy vui vui, hổng biết tối nay ổng hành sự thiệt hôn? Hay là bịp cho mình nằm vắt cẳng đợi, còn ổng thì lại đánh 1 giấc bồng lai tới sáng?
Trong bụng nghĩ vậy mà cái chân nó lại tự bước về hướng cái đường lên điện hồi nào không hay!... bất ngờ: “- Gấu gấu… grừ rrrrr… “ có 1 con cẩu sủa vang lên, tức thời cả xóm chó hùa lên sủa vang dội làm mình chùng bước! Vang rân cả một vùng núi, lại nghe tiếng chó tru từ xa xa đâu vọng về!... có tiếng đàn ông từ căn nhà gần mình đứng vọng ra: Ai đó! Ai đi giờ nầy? Bà tám phải hôn? Mình quê quá không trả lời, đành lẹ lẹ quay lưng đi về nhà Sư Thúc, trong nhà êm ru… ắt là ngủ hết ráo rồi… ở đây chán thiệt, giờ nầy đào đâu ra cà phê mà uống đây? Thiệt là nghiền muốn chết luôn!... Mình leo lên cái sạp tre gần bàn Tổ, trải chiếc chiếu dài ra, rồi bỏ mùng chun vô, nằm hoài mà không ngủ nổi! Cứ mở mắt ngó mấy cái đầu lửa nhang trên bàn thờ Tổ hoài… cứ mỗi cơn gió thoáng qua, mấy đóm lửa lại bừng sáng lên…
Zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz
Cô gái áo trắng nắm tay kéo mình ngồi chồm hổm xuống bên cục đá lớn ở ngã ba, mấy cơn gió mạnh thổi qua làm cây me già rụng trái rớt xuống đất nghe đồm độp, sao mà im lặng quá! Mấy âm thanh vừa rồi như chìm lỉm mất tiêu xuống lòng đất! Không có thêm trái me nào chịu rụng để gió thôi xua… Mình ngó cô gái, thấy khuôn mặt cô trái xoan thật là đẹp, mà sao da trắng xanh như không bao giờ biết ngủ là gì?... cô nắm lấy bàn tay mình, lật ngửa nó ra, rồi tay kia dùng móng tay thay ngòi viết, từ từ họa vào tay mình như vẻ bùa vậy! Không có nét chi lưu lại trong bàn tay nên mình không biết là chữ gì? Ý mình muốn hỏi cô ta là tên tuổi nào? Ở đâu mà khi thấy dưới núi, bây giờ lại trên non? Cô lại vẻ móng tay lên bàn tay mình, hình như là chữ… Linh Trang. Thì phải?... rồi cô chỉ về phía ngoài kia xa xăm… Hướng đó là hướng rẫy trồng su của Sư Thúc… sau rẫy su là con đường mòn nhỏ lên dốc, luồn vào tận miệt rừng thưa… 1 cây cổ thụ khá là lớn… 1 đống đá hòn lớn nhỏ chất chồng… 1 vài khóm ngãi vằn lay động… ý mình muốn hỏi cô là sao con gái mà lại 1 thân 1 mình ở đây tăm tối như vầy? Cô lại lấy cánh tay dài mà vuốt tóc, cô để mấy sợi tóc rụng đó vô bàn tay mình… rồi lại vuốt thêm nữa… Tóc lại rụng nhiều hơn! Cô cứ vuốt không thôi… Tóc lại càng rụng nhiều… chả mấy lúc thì tóc cô nằm đầy cả nắm trong bàn tay mình! Mình phát hoảng nắm tay cô lại, không cho vuốt tóc nữa, thì cô cố dằn tay mình ra, mình lỡ đà ngả nghiêng vào cục đá lớn… Bhhrruum. M… M
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Có tiếng Trời gầm làm mình mở mắt, móc đồng hồ trong túi quần ra coi thì kim dạ quang nó cho thấy là gần đúng 1g 30 khuya, ngó ra ngoài sân chợt thấy lạ quá, ráng đỏ chiếu vần vần trên mặt đất, mình vén mùng nhanh nhẹn chui ra, xoay mặt nhanh vào trong nhà thì thấy êm ru, chắc là Sư Thúc vẫn ngủ… Thôi kệ ổng… Mình ra mà coi cái gì đây!... Mình như thằng ăn trộm rón rén nhìn trước sau, rồi đi êm ái hướng tới chỗ áng mây màu đỏ đang vần vũ trên Trời… Bây giờ ngoài Trời sáng nhờ nhờ 1 màu đỏ trông rất là lạ, như ráng chiều mà không phải vậy! Mặt đất mình đứng có cảm giác như nó đang chuyển động rần rần!...
Mình khum sát người xuống nghe cho rõ, càng cúi xuống thì càng nghe tiếng rền rền rõ hơn nữa, mình áp sát tai xuống đất luôn thì thấy như lỗ chân lông trên da mặt nó nở ra như có cái gì hút xuống đất, cảm giác như giống gì lăn tăn chạy tới lui trên thân thễ mình!... Mình hết hồn đứng dậy thì cảm giác nầy bớt đi, tuy nhiên vẫn nghe trong không gian tiếng soạc soạc nhỏ nhỏ như tiếng xé vải vậy!
Ngó hướng điện Ngọc Hoàng thấy có ánh sáng vọng xuống, màu vàng của lửa chớ không phải màu đỏ như ráng Trời!... Mình lúc nầy như không có gì cản nổi, chân lướt nhanh hầu như không gây tiếng động, phi hành qua cây me già, qua cục đá con tinh mài nanh…, phóng lên mấy bực thang loang lỗ êm ru… kìa là trong điện đèn dầu đốt lên trên bệ mười mấy ngọn, phía trước điện ngoài Trời là 4 cái chậu bông lớn bằng sành để 4 hướng, trong chậu, Thầy Út Còn đốt giống gì mà cháy lửa ngọn vun cao phừng phực… ổng đầu chít khăn vải đỏ, trên miệng cắn ngang 1 bó nhang cháy đỏ rớt tàn đóm bay trong gió… 1 tay Thầy Út cầm 1 lá cờ lịnh khá lớn, có hình tam giác màu đỏ, quanh cờ có tua viền bay phấp phới theo đà múa của thầy, tay kia thầy thủ 1 lưỡi gươm rất dài và nhọn hoắt, cứ chỉa lên Trời rồi lại xoay trõ xuống đất liên tục! Sợ ổng phát hiện ra nên mình hạ thấp người nép vào 1 lùm cây khá rậm, cao cỡ bụng người lớn, Thầy Út đứng cách đó gần 20 mươi mét, nên mình thấy khá là rõ khuôn mặt thầy ta, Thầy Út bây giờ như xuất thần phóng mình vào giữa 4 chiếc chậu lửa, bước tấn lên đông chỉ gươm, rồi lại hướng tây dậm đất! Tay cờ tay kiếm như múa, như bay… Mình mải mê rình coi mà quên đọc chú khóa rắn cắn khi ở trong lùm bụi, tới chừng nhớ ra đọc mấy biến thì lại bị muỗi nó chích cho tơi bời trên mặt, mặc dù gió lùa hù hù vô mà muỗi cũng chẳng hề nguôi, tiếc là không biết thần chú nào đọc để đuổi cái đám cà chớn nầy bay đi! Thôi thì cái giá để trả cho buổi xi nê như vầy cũng là khá rẻ rồi! Bây giờ hình như Thầy Út dùng gót chân mà họa bùa trên mặt đất, bước tới lui tựa như bài thập tự quyền pháp vậy! Sau 1 lúc thì thầy đọc chú mà mình nghe không rõ ràng. có những âm như… Hự… Hấp… Hô… Hừm… ứ… ự...nghe như người tập vỏ gồng!... gió như đã ngớt dần và từ từ mặt đất lặng im không còn rân rân như nãy giờ! Bọn muỗi tự nhiên biến mất sạch như chưa từng xuất hiện!... Thầy Út đang đi vô điện lấy bùa giấy vàng ra chậu mà đốt! Nhiều bùa lắm! Lá nào lá nấy lớn như nữa tờ Nhật trình, hình như vẽ bằng mực tàu loằng ngoằng đen thui!... Trời lặng hẳn gió, im phăng phắc 1 cách kỳ lạ vô cùng! Mình nghe có tiếng soèn soẹt từ trên cao vọng xuống! Ngó đầu lên thì kinh hoàng luôn! Vì một cụm mây đỏ khổng lồ đang vần vũ trên đầu mình rất thấp! Đúng hơn là trên cục đá lớn ở khá gần ngay sau lưng mình! Trong cụm mây ấy ẩn chứa bao là lằn sét đỏ rừng rực nháng bủa qua lại, phát ra những tiếng như Trời gầm, mình sợ phát đổ mồ hôi hột luôn! Quay lại thì thấy Thầy Út đang vội vã đốt luôn tờ bùa cuối, bùa cháy chưa hết thì ổng đã vội vã chạy vô điện! Thôi chết cha rồi! Rắc… rắc… rắc… Mấy tia lửa điện đỏ hực như hình rể cây đang nhá xuống cục đá mà Thầy Út nói có con tinh mài răng nanh!... Nguy quá rồi, hình như là sét đang sắp giáng xuống tới nơi rồi đây! Mình ở quá xá gần, bây giờ phóng chạy vô điện Thầy Út thì kỳ cục quá! Bể cái vụ coi lén nãy giờ, còn 2 bên là lùm bụi ngáng cẳng, ngáng giò, mọc thênh thang, chỗ đâu mà chạy cho khỏi? Chỉ còn 1 lối thoát là liều mạng chạy ngược về qua chỗ cục đá lớn cho thiệt là lẹ, và cố sức chạy cho thật xa cái cụm mây đỏ nầy! Càng xa càng tốt! Không còn thì giờ để mà tính nữa, tôi cấp tốc xoay người phóng ra khỏi lùm cây, nắm ấn phi hành trong tay, tôi niệm chú và sải chân thật dài, tim đánh thình thình như muốn lòi khỏi ngực, 2 cái phóng là tôi đã tới ngang hòn đá lớn, lúc đó chợt nghe tiếng. Tách… Tách...tách… Như đá đang rạn nứt ra vậy! Lấy hết sức bình sanh, tôi cắn môi phóng thêm cái nữa cho rời xa cục đá nầy, chân vừa chạm đất, tôi biết là cục đá bây giờ đã ở phía sau lưng rồi… cái phóng thứ tư vừa rời đi, Bổng như có 1 sức gì níu chân tôi lại, và hình như đà phóng của mình đã lôi luôn cái đó theo, sức phóng bị ghị lại bất nhờ như vậy nên tôi rớt té 1 cái “bịch” ngả ngửa trên mặt đất! Vừa chống tay trỗi dậy thì từ cục đá lớn, 1 bóng trắng nhảy ào về phía tôi, tôi giựt mình chưa kịp phản ứng thì chợt nhận ra đó là cô gái áo trắng có mái tóc dài, cô ta té nhào lên người mình và rồi ôm xiết lấy tôi! <<<>>>>>!... .! >>>>! Trước mặt tôi là 1 cục lửa lớn màu da cam khổng lồ bừng sáng chói loà hết 2 mắt, 2 lỗ tai như bị đâm thủng bởi tiếng nổ lớn khủng khiếp lần đầu nghe trong đời!
1 luồng sức mạnh vô song nặng như ngàn cân ép mình dán chặt lưng xuống đất, có cảm giác như mình đang tan vỡ ra tức khắc thành cát bụi vậy! ghi nhận cuối cùng lúc ấy là vậy! Tôi hoàn toàn đã tan rả ra rồi…
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx x
… Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để 1 mai tôi về làm cát bụi…
- Trong mơ màng tôi như thành cát bụi… Mà trái tim vẫn còn nguyên… Nó chưa chịu ưng 1 cõi đi về!… cho nên...tim lăn trên đường mòn… cầu Trời cho chó đừng có mà tha nó đi mất!... Để phải thế bằng con tim đá núi Châu Đốc! Rồi tóc ở đâu mà dài quá!… Tóc nhiều quá… vương vấn mấy ngón tay mình!… Ôi! Tóc em dài đếm thần thọai sao?... Ta đã thấy gì trong đêm nay?... Để một mai vươn hình hài lớn dậy!...
(Còn tiếp)
0 comments:
Post a Comment