BÍ KÍP CỦA LÒNG TÔI (BÁT THUẦN ĐOÀI 5)

Leave a Comment
Thanh Pali
Một chiều cuối tháng chạp, vừa cơm nước xong, chưa kịp rửa miệng là huynh Bửu Sơn ơi ới ngoài cửa: Thanh ơi. có vụ nầy MỚI nè! (lạy Trời, chắc có con ma tà nào mới nữa rồi!). Gì vậy ông?
- “Hồi trưa nầy tui ghé Chùa Huệ Lâm thấy có bán 1 cuốn kinh có vẻ bùa, dạy làm phép tùm lum!”
- Trời ơi, đã quá, ông có mua chưa?
- Tiền đâu mà mua! Mà ở đó chỉ có bán 1 cuốn thôi hà!
- Tui cũng hết tiền rồi, hay là ông dẫn tui tới coi cho biết đi!
- Rồi, khỏi lấy xe, đi chung xe tui luôn! Lẹ để người ta đóng cửa!
Tôi quơ cái áo “ba đời suy” cài đại vài nút rồi 2 thằng “dông” lẹ tới Chùa
… vị ni Sư già với tấm lòng Đại từ bi, mở tủ “Tàng kinh các” , lấy quyển kinh đưa tận tay tôi, tôi run run lẩm nhẩm tựa đề “MẠT PHÁP NHỨT TỰ KINH” rồi hồi hộp giở ra coi… đóng 4 cây cọc gỗ táo… Ngồi trên bụng niệm chú… cái lưỡi… BỘT LỔ ÚM… (lật lật tiếp)… lấy bông sen… Thiên thần tới… các ác quỉ đều tự bỏ chạy… (lật nữa)… ấn nầy in ở… Bay lên không trung… chày tự nhúc nhích… TRỜI ƠI, đã quá! Vỏ lâm bí kíp đây rồi, ông ơi! Tôi và Bửu Sơn thèm thiếu điều giựt sách mà chạy! (vì 2 thằng đâu có xu nào dính túi mà mua.)
Trên đường về, 2 đứa lo bàn vụ nhịn ăn, nhịn…, làm sao đủ tiền mua, không thì chúng mua mất! Đặc biệt là mình dấu Sư phụ, luyện thành rồi, biểu diễn cho ổng lé mắt luôn! Tối đó lòng nôn nao, nhớ tới cuốn kinh, không ngủ được… 11 giờ trưa hôm sau, cũng lại vào lúc 2 thầy trò tính ăn cơm, lại có chuyện! Ông tám Tấn ở xóm trên, kéo con gái ổng vô, mặt mày cô ta một đống như bị tình phụ!...
- Thầy Tư ơi, làm ơn coi giùm sao nó khờ đeo, hàng hụi vòng vàng gì mất ráo trọi rồi, mà sao hỏi gì nó cũng không chịu nói!...

Thầy Tư liền sỏ cái áo tay dài ở trên, bên dưới i quần (quần tà lỏn.) vô bàn thờ gõ mấy tiếng chuông, rồi lấy nước cúng ra cho cô uống, mình thử coi mạch thì thấy cườm tay cô ta lạnh ngắt thấy ghê, áng chừng ma quỉ gì nhập rồi nè!... Độ lát sau tỉnh hồn lại, cô ta khóc quá Trời! Té ra là như mọi khi, cô chuyển hàng từ xe đò xuống cầu Xóm Củi, có một bà sồn sồn tới hỏi mua hết bội tỏi của cô vừa đặt xuống, bả vừa khen cô có duyên vừa vuốt bàn tay cô mấy cái,… là cô quên hết… chỉ còn một bản năng tự đi về nhà với 2 bàn tay… Trắng! Thầy Tư nói: Chà, không chừng bị bỏ ngãi rồi?
Ông Tám phân trần: Nhà tui trước nay bạn hàng bán tỏi, kỵ bùa ngãi, làm gì có chuyện đó!
Thầy Tư cười: Đừng nói gì 1 bội tỏi, 1 núi tỏi nó cũng “chiên” ông luôn!
- Nói thiệt Thầy Tư cả tháng nay, bữa nào tui cũng đọc thần chú, hổng lẽ Trời Phật để con gái tui bị bỏ bùa sao?
- Ông đọc thần chú gì?
- Tui hổng có rành, tui thỉnh ở ngoài Sài Gòn về đọc, thôi để lát nữa tui đem lại thầy coi… “ Nói rồi ổng te te dắt con gái đi về, đỡ khổ, hai thầy trò xúc cơm ra chén… Thiếu ớt rồi, ăn gì ngon, vọt ra sau vườn hái một mớ cho đã… vừa trở vô đặt đít xuống bộ ván, lại nghe:
- Thầy Tư ơi! Ông Tám vô chưa tới đã kêu tay dứ dứ 1 cuốn sách:
- Là cái kinh nầy nè… Hồi nãy ở nhà vợ tui nó nói ba cái nầy đem vô nhà xui xẻo nên vụt vô thùng rác, tui moi ra cho thầy nè!
Sư phụ vừa nhai cơm, vừa chùi tay vô quần, rồi đón cuốn sách… Trời đất ơi, đó là cuốn “bí kíp trong mộng” của mình, thấy nó rồi, tôi không còn thiết chi cơm nước nữa, nhịn ăn ba bữa cũng được, miễn sao được coi nó cho đã! Thầy Tư lật coi sơ sơ rồi nói:
- Cho tui hén hay để tui gởi tiền lại anh uống cà fê.
- Thôi cám ơn Thầy Tư không hết chớ tiền bạc gì, thôi tui về nghe Thầy Tư…
Thầy Tư tỉnh bơ giắt cuốn bí kíp vô lưng quần, ngồi xuống ăn cơm tỉnh queo như chưa có chuyện gì xảy ra:
- Ê Thanh mày, hái ớt vô giầm rồi sao chưa chịu ăn cơm đi… Trời ơi, bí kíp khủng khiếp như vậy mà ổng đem giắt lưng quần như đồ chơi, thầy ơi là thầy!... Và từ dạo đó, Thầy Tư dấu biệt luôn bí kíp, chắc ổng định chơi “giếm” . Một mình khổ luyện để trở thành… Bá chủ võ… rừng! Mình thèm quá mà không dám hỏi, đành lập kế cùng huynh Bửu Sơn, hàng chiều đến Chùa, vờ mượn sách coi, giả bộ lật sơ sơ, mỗi thằng ráng mà lượm cho được vài chiêu trong bí kíp… Quả là Trời không phụ lòng người, có công mài sắt, có ngày… Bù lon… Nên tôi đã lóm được chiêu BỜ RUM… xỉ lạc hê diêm…, và huynh Bửu Sơn với bộ nhớ Một mê tư của Trời cho đã luộc được ÚM BÚT QUAT HÔT LÔT… chúng tôi cùng bàn bạc trao đổi nhau và âm thầm tu luyện, chờ ngày xuất chiêu… Mỗi tối sau khi xong mấy món của sư phụ, tôi liền “over time” thêm 1 cây nhang “bờ rum” … con mèo tam thễ hay ngủ ké chiếu với tôi, nó cứ nghe “rum” riết liền bỏ đi mất tiêu… chà! Quả là thần chú nầy phát huy công lực…! Về phần Bửu Sơn lo kiếm gổ đẽo chày phép, mà đâu đứa nào có hoa tay của thợ mộc, nên cuối cùng cái chày y như chày… đâm tiêu! Mà thiệt tình cũng không biết gọi là cái gì cho giống nữa!… Những ngày khổ luyện kế tiếp, mấy cái răng sâu mắc dịch của tôi sao mà cứ nhức âm ỉ, ăn cơm không vô, thầy đưa thuốc uống rồi thuốc xức, có đỡ đôi phần, hễ mỗi tối “bờ rum 1 hồi là nó đau không chịu nổi, riết rồi mỗi lúc nín hơi vẽ Bùa lói tới óc luôn! Đầu nhức bưng bưng, 2 con mắt hoa mờ…! Đành chịu, không sên nổi mấy lá bùa thầy giao… Thầy Tư phát hiện:
- Thanh, sao lúc nầy coi mày phờ phạc quá! Thương nhớ ai mà ăn ngủ không vô vậy?
- Dạ, đâu có tại hổm rày đau răng quá, rồi nó nhức đầu như búa bổ luôn…
- Trời, nhà đầy nhóc bùa với thuốc mà mày la đau!
- Uống thuốc hổng hết thầy ơi!
- Đâu để tao coi, nhìn thấy cái mặt của mày muốn no 1 tháng luôn…
Ông bắt mạch mình, rồi kêu le lưỡi ra, kêu mình nói: hi hi hô hô ha ha… y như ngựa hí ở trường đua Phú Thọ! Cuối cùng ổng banh con mắt mình ra ngó một hồi rồi nói:
- Hổm rày mày luyện phép gì? Mạch lộn xộn, hỏa vọng, thần tán tùm lum, nói thiệt tao nghe đi!
- Dạ thì cũng mấy bài kinh Pa li…
- Mày sạo với thầy hả! Đọc kinh Pali làm sao ra cái bản mặt nầy! Có gì nói ra tao cứu cho, dấu riết là “bán đồ nhi phế” luôn đó con…
- Dạ, em có tập MẠT… pháp…
- MẠT cái gì! Ai chỉ mày tập, Đến lấy đồ của tao coi hả?
- Dạ, đâu có, là em mượn kinh ở Chùa để học lóm…
- Trời đất ơi! Tới mày nữa rồi! Ham thần thông hả! Mày tập cái gì, ra làm sao?
- Dạ, thì cái “bờ rum. bờ rum đó“!
Thầy Tư cười ha hả 1 hồi luôn:
- Bây giờ bay được chưa con hay là sụm bà chè tới đít rồi! Hèn gì cái lưỡi mày có màu y như cái lưỡi xác chết trong kinh nói vậy! Ha ha ha… (ổng làm mình quê quá Trời!).
- Thôi bình tâm lại đi, thầy dạy con nghe cái nầy… Mày dại quá hà! Đâu phải là thầy dấu nghề tụi bây! Ngày xưa Tổ thầy học sao, chứng sao, kinh nghiệm truyền đạt, hễ mình học vậy, làm y vậy! Thầy trò coi sóc được nhau! Đừng chê phép nhỏ, cứu đặng người mới quí, nói thiện người ta làm mới hay. Chớ thử hỏi, một trăm người mua, luyện theo sách nầy, thành công đủ trăm, thì mạnh ai nấy quậy, bà con chịu đời sao thấu! Phải biết Đà La Ni nầy dẹp lòng phàm, cô tu độc luyện mà vì cứu độ hữu tình, là cái từ bi của Trời Phật! Chớ vì ham hố thần thông, đó là tự ngã, phàm ngã, càng tu càng bịnh như chơi, ai cứu ai được! Lúc đó đừng đổ cho Trời Phật!
- Tại mày ham quá mà không nhận ra, chớ tiếng brum có sẵn trong chú thuật đã học cũng nhiều, một câu chú, một bài chú chỉ có vài tiếng đệm vô mà thôi… Mày cứ brum riết 1 chữ thì âm ba nó rung động xoáy lực trong thân, tìm lối xuất ra, mà không có chỗ, nên nó dội ra chân răng, con mắt, lỗ tai, xung lên tới óc nên nhức đầu là phải rồi! Thôi, từ rày nghỉ luyện ít bữa đi, uống nước mát cho thần nó vững lại. Mà nhớ là đừng có mà “bờ rum” nữa đó!...
- Dạ!
- À, mà có đứa nào đi chung xuồng với mày hôn?
- Dạ, có Bửu Sơn luyện CHÀY. kim…
- Ha ha ha một cái chày chưa bay mà coi chừng hồn vía nó bay, hổng biết đường mà vô Chợ Quán đó! Mày nói nó ngưng đi! Muốn học cái đó thì tao chỉ cho qua Thầy Huệ Bình mà học, mà cái đó thiệt ra là để chuyển hỏa dục xuất ra lỗ chân lông, lúc đầu là để đốt trược, về sau nữa thấy sắc không động, lúc đó mới hãy tính chuyện chày ấn, bằng không luống công vô ích vậy. Tụi bây cứ ham làm bậy bạ, coi chừng có ngày “má nhìn hổng ra” !
- Vậy sao chớ còn in sách ra chi vậy thầy?
- Thì mày cứ qua Thủ Thiêm hỏi thầy Thích VĐ, chắc ổng nói cho mày nghe. Tao thì thấy ổng với mấy đệ tử cũng dùng bùa trị bịnh y như mình vậy thôi. Nếu một câu chú Mật tông luyện suốt đời mới thành, thì mình già rồi, còn sống bao lăm, trị gì cho ai? Tay dơ làm sao bắt ấn? Ngồi trong cầu tiêu, có chuyện tới kề, có dám kêu Thánh Thần hay không? Tiến bạc ở đâu mà kiến tạo Đàn pháp? Mấy cái nầy không phải ai cũng có duyên! Còn nếu mình tin mà 1000 người không tin thì liệu có tác thành hay không? Ông Phật của mình thờ, so với ông Tổ của Mọi thờ thì ai lớn hơn ai? Lớn bi nhiêu là tự do phàm ngã của mình thôi! Cho nên mày mới thấy qua cái “Mạt pháp” nầy mà đã mê quá Trời. Nói thiệt nghe, nếu chỉ 1 tiếng bờ rum là ngon lành hết thì đâu có Tôn giáo hay là chiến tranh gì đâu mày. Thương phế binh đầy đường ngoài kia kìa!
- Dạ, thầy nói làm con xuống tinh thần quá. Vậy chớ ai mới luyện được cái bờ rum nầy được, thầy?
- Có sao không, hả mày. Hễ ai “bờ” thì có ngày nó “rum” , thôi. Mày ráng tu nhiều nữa đi, chớ đừng có mơ làm Lệnh Hồ Xung làm chi cho nhức đầu, đau răng… Báo hại tao!...
Mùng 3 tết, giỗ Thầy, sư phụ bất ngờ lấy cái gì dúi vô tay mình, và cười nói:
“Ráng mà luyện tới MẠT PHÁP nghe mày!!!”
Cầm quyển Đà La Ni trong tay, lòng tôi như một chậu bông nở, sao thấy thương thầy quá chừng…
(Còn tiếp)

0 comments:

Post a Comment

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Tìm thêm