ĐÀNG BỐ (Bát Thuần Đòai 4)

Leave a Comment
Thanh Pali
Mới hơn 8 giờ sáng, má tôi gõ cửa phòng: “Thanh ơi! Có thằng N… lại kiếm đó nha!” Đang chu du nơi trung giới, tiếng gõ cửa và tiếng gọi của má tôi làm thễ xác giật mình thảng thốt, tim đập thình thình. Cảnh giới ảo mờ dần rồi mất hẳn… Tiếng đập cửa của má tôi vẫn tiếp tục. Tôi dạ một tiếng cho bà già yên tâm rồi lồm cồm bò dậy. “Cái thằng già chết tiệt, đến đúng lúc phá vỡ cuộc trò chuyện thú vị của mình với các vị tiền bối… Thiệt là…” tôi rủa thầm rồi bước ra sau rửa mặt. Dạo này tôi hay lấy đêm làm ngày và lấy ngày làm đêm. Thức gần trắng đêm, nếu hết công phu thì chuyển sang đọc kinh sách, hết kinh sách lại chuyển sang nnghiền ngẫm mấy chữ phù, gần 5 giờ sáng khi thiên hạ dậy tập thễ dục thì mình lại lăn đùng ra ngủ. Xếp mình thở chừng ba hơi với câu chú hộ thân “Khai thần chú án ngũ chi, Thanh xích Huỳnh bạch Hổ…” thì tôi thăng qua trung giới. Có khi mở mắt tỉnh dậy, không biết hiện tại là ban ngày hay ban đêm.
Má tôi nói: “riết rồi mày làm việc hổng giống ai…” tôi chỉ biết cười trừ. N… là tên ngoài đời của Bửu Sơn, đồng đạo và cũng là bạn của tôi từ nhỏ. Anh chàng tu theo Tịnh Độ Tông tại Mai Sơn Tự từ năm 11 tuổi, nhiều thầy muốn nhận làm đệ tử và đặt pháp danh nhưng anh ta không chịu, chờ cho bằng được sư phụ vân du trở về mới chịu thọ ngũ giới. Hổng biết run rủi làm sao mà pháp danh anh ta lại là Bửu Sơn, mở đầu cho hàng loạt duyên nợ của anh với các tông phái ở vùng Bảy núi sau này. Hồi đó, anh ta học Karate rồi Thái Cực Đạo, sau còn mày mò học thêm Thái cực quyền của Võ Đang. Còn tôi thì mê Vovinam, lên đến đai vàng thì chuyển sang học… võ bùa. Hồi đó, lâu lâu chúng tôi hay thử tài nhau, rủ ra sân rộng đấu võ coi thử ai hơn ai. Sau khi tàn cuộc, Bửu Sơn đầu cổ sưng vù, còn tôi trên áo in rành rành mấy vết đá mà sao hổng nghe đau đớn chi ráo. Sợ ba má tôi biết, tôi lén lấy thuốc rượu gia truyền chà xát chỗ đau vừa kiếm nhang khoán mấy chữ bùa chữa sưng trặc cho Bửu Sơn. Dần dần coi bộ anh ta cũng khoái bùa phép, tôi bèn chỉ luôn cho câu chú hội Tổ của vị Hộ Pháp đàn cơ Cao Đài Tây Ninh truyền thụ… Anh bạn này thiệt là tốt phước (có lẽ nhờ ăn chay tụng kinh niệm Phật từ năm 12 tuổi nên được chư vị phù hộ chăng?) trì một thời gian bổng Bửu Sơn có duyên gặp một cao nhân tu ở Thất Sơn. Ông ta ngắm nghía thế nào lại truyền cho bài kinh Phụng thỉnh và quyển kinh Huỳnh Đình nội kiểng. Sau 6 tháng tu tập, một đêm đang ngủ Bửu Sơn thấy có hai người ăn mặc như lối xưa đến nhà đưa đi. Hai người nắm hai tay đưa anh ta bay vù vù như phim Tây Du Kí. Về đến một vùng núi non trùng điệp, hai người dẫn đường đáp xuống rồi đi xuyên qua một tảng đá thật to. Bên trong là một hang núi sâu thẳm, không có đèn đuốc mà vẫn sáng như ban ngày. Đi qua nhiều cửa, đến một khoảng rộng mênh mông, có nhiều vị mặc đạo bào, tăng bào màu nâu, màu vàng, trang phục theo lối cổ ngồi xếp bằng trên các gộp đá cao nhô ra từ vách núi. Phía sau mỗi gộp đá là một cái hang nhỏ vừa một người ngồi. Ở đó, Bửu Sơn được học nhiều thứ mà anh ta không hề hé răng với tôi nữa lời. Sau này có dịp đi chữa bệnh chung, tôi mới thấy anh ta khác hẳn con người ngày trước. Miệng đọc tiếng lạ (nghe như tiếng Miên, tiếng Thái, có lúc nặng giọng như tiếng Hải Nam.) tay vẽ phù trông giống những bộ phép Xiêm mà tôi được học, có khi giống chữ bùa Lỗ Ban Thánh, có lúc vẽ ra toàn những chữ của người Chà. Nhiều lúc ngồi lẩm bẩm như nói chuyện với ai rồi chợt yêu cầu gia chủ các vị thuốc mà tôi đoan chắc anh ta không hề biết… Đôi lúc tò mò tôi hỏi thử, anh ta mỉm cười và nói: “Bất chiến tự nhiên thành là vậy đó” (thiệt không hiểu nổi).
Có dạo hai đứa rủ nhau về Núi Sam tu tập một vài ngày (lúc ấy tôi có ý định không dùng bùa phép nữa mà chuyển sang tu pháp Chuẩn Đề). Ngồi trong hang đá tối đen, tôi lo kiết ấn hộ thân lập Chuẩn Đề Biệt pháp thì huynh ấy lại dửng dưng kéo chân bán già chắp tay phụng thỉnh:
“Phụng thỉnh Trà Lơn Thất Sơn, Ông Cấm Ông Két, Núi Sam Núi Sập… Triệu Ngũ bộ lôi công thần, Thập nhị thời thần, Đẳng đẳng chư tôn thần đồng lai trợ ngã…”
Hình như có gì không ổn rồi. Tôi Bổng thấy không khí xung quanh đặc sệt đến khó thở, nghe xung quanh như có tiếng lục lạc leng keng từ xa tiến lại, có cả tiếng kim loại quẹt vào đá chát chúa. Những luồn gió lờn vờn quanh chỗ ngồi, luân xa giữa ngực tôi chợt nóng ran, hai vai nặng ì như đeo đá. Cố định thần kết vững bộ ấn, tôi tập trung quán chủng tự thì bên kia Bửu Sơn lại tiếp tục tụng tỉnh queo: “Nam mô phụng thỉnh Huỳnh Đình, Hồng môn sơ khấu, miệng niệm Huỳnh Đình, vạn linh kinh vạn kiếp, Thần Tiên qui căn bổn…” áp lực càng đè nặng, các luồng gió thổi xuyên qua người tôi, mỗi lần cơn gió xuyên qua, cả người tôi như bị rút mất sức lực chỉ muốn buông ấn rủ xuống mà thôi… Tôi hoảng hốt cựa quậy, kêu lên những tiếng ú ớ… Bổng một luồng hơi nóng phả xuống trên đỉnh đầu. Tôi mở mắt nhìn, trong ánh sáng leo lét của ngọn nến trên gộp đá, một vị sư trạc ngoài bốn mươi, gầy khẳng khiu mặc chiếc áo vàng đang để bàn tay phải lên đầu tôi miệng gầm gừ mấy câu chú tiếng Phạn. Huynh Bửu Sơn cũng đã ngưng tụng, đang nhìn vị sư và tôi như dò hỏi. Sau khi đã hoàn toàn tỉnh hồn, ông ta ra dấu cho hai đứa ra khỏi hang. Đến một gộp đá lớn, ông ra hiệu cho hai đứa ngồi xuống và hỏi một cách gay gắt: - Hai con từ đâu đến vậy? Chưa kịp trả lời, ông đã nói luôn:
- Ở Sài Gòn xuống phải không?
Chúng tôi nghẹn họng. Vị sư tiếp tục nói, giọng có vẻ dịu lại: “Tu pháp Chuẩn Đề không phải dễ (Trời đất, làm sao ổng biết mình đang tập Chuẩn Đề vậy cà?) đừng tưởng xem qua một vài quyển sách rồi có thễ tự lập đàn tu tập đâu nha. Đã vậy mấy đứa còn về núi làm kinh động quỷ thần nữa. Muốn tu Mật pháp là phải có thầy quán đảnh, điểm đạo. Lúc lập đàn phải có thầy hộ đàn. Đâu có giống như luyện bùa, muốn luyện là luyện. Thậm chí luyện những bùa phép lớn, vẫn phải lập đàn tràng như thường… Thầy mà không tình cờ ngồi ở hang bên kia thì không biết bây giờ chuyện gì xảy ra nữa.” Hai đứa ngồi im thin thít. Thật ra tôi cũng biết điều đó, nhưng thời gian qua tu tập thấy có nhiều tiến bộ nên tôi chủ quan. Hơn nữa mình còn có phép Lục hộ thân nữa mà... “Thôi, ghé về am của thầy uống trà rồi ngày mai về thành phố cho sớm. Đừng tự tu tập lẻ loi như vầy nữa không nên…” Vị sư cắt ngang suy nghĩ của tôi. Không biết làm cách nào khác hơn, hai đứa theo thầy về am cách đó chừng 800 mét. Từ đây căn duyên của tôi xui khiến để gặp một vị thầy tu theo dòng Cổ Mật…
Nhưng đó lại là chuyện khác. Còn bây giờ tôi trở lại câu chuyện ban đầu… Tôi và Bửu Sơn kiếm một quán hủ tiếu chay ăn sáng. Vừa ăn Bửu Sơn vừa tranh thủ kể tôi nghe câu chuyện về Đàng Bố mà huynh ấy đang gặp. Cô Lan là con gái rượu của một đại tá quẤn Đội đã về hưu. Tên tuổi của ông ấy gắn liền với những trận chiến từ thời chống Pháp ở miệt Phú Thọ Hòa. Mãi đến trước Mậu Thân ông và bà mới gặp nhau, kết quả của mối tình muộn ấy là cô Lan ra đời. Phải nói là cô Lan rất đẹp. Da cô trắng hồng, thân hình gọn gàng cân đối, đôi má bầu bĩnh và môi đỏ như thoa son. Hai ông bà rất thương cô nên vừa học xong lớp 12 là tìm cách xin cho cô vào làm ở Xí nghiệp Xuất nhập khẩu Thủy hải sản. Trong giai đoạn này ai cũng khó khăn, vào đây làm cầm chắc là ăn sung mặc sướng. Chẳng bao lâu, cô Lan được điều về đảo Phú Quốc trông coi việc thu mua hải sản. Mới về ở hơn ba tháng đã xảy ra chuyện... Một buổi chiều, cô Lan cùng bạn bè ra biển tắm, không biết run rủi thế nào, gió cuốn chiếc khăn của cô bay tuốt xuống biển. Không có khăn, cô đành mặc bộ đồ ướt đi về phòng. Đêm đó cô sốt cao và mê sảng. Ai cũng tưởng cô Lan bị cảm lạnh… Nhưng không phải. Cô càng lúc càng thay đổi, nói nói cười cười một mình như có ai đang tiếp chuyện vậy. Có hôm nửa đêm đang ngủ, mọi người chung phòng chợt nghe tiếng cười nói của cô. Mở mắt nhìn thì… Trời đất ơi, thấy cô đang ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ nói chuyện với ai đó ở bên ngoài bóng đêm mù mịt. Xúm nhau lại khuyên giải, kéo được cô vào phòng rồi thì cô chửi rủa không còn sách nào mà kể. Ngạc nhiên ở chỗ, từ khi biết cô đến giờ không hề nghe cô nói một lời khó nghe. Còn lúc này thì lấy thúng mà hốt cũng không kịp những lời mắng chửi ấy. Lừa lúc mọi người không chú ý, cô Lan toan lao ra ngoài cửa sổ tầng hai của nhà nghỉ. Cả khu xúm lại coi đông ken. Chỉ còn cách giải quyết là trói cô vào thành giường chờ xin ý kiến cấp trên… Ngay hôm sau, cô Lan được đưa vào Rạch Giá bằng trực thăng đặc biệt. Từ Rạch Giá, người ta tống cô lên chiếc xe con của Tổng Giám đốc, chạy không nghỉ về nhà giao lại cho ba má cô xử lý. Lúc này, cô Lan không còn nhìn ra ai nữa, từ ba má cô cho đến xóm giềng cô đều chửi rủa không tiếc lời. Gia đình cẩn thận khóa tay cô bằng dây xích, vậy mà có hôm không hiểu sao cô tuột tay ra được bỏ chạy về hướng dãy ao cá Hợp Tác Xã và nhảy đùng xuống dưới. Cũng may có mấy nhân viên bảo vệ nhìn thấy kịp nhảy xuống kéo lên. Không hiểu sao lúc này cô Lan mạnh khủng khiếp. Ba người bảo vệ cộng với mấy thanh niên hàng xóm mà làm không lại cô. Mỗi lần cô vung tay là có người té lăn cù. Không biết có ai bày mà một người chạy vội về nhà xách chỗi chà ra đập vào đầu cô mấy cái. Nổi xung thiên, cô giật chỗi đập lại khiến anh ta chạy có cờ. Cả xóm phải khiêng cô lên mới đưa được về nhà. Cô Lan từ đó không còn là đứa con gái khả ái của ngày nào nữa mà trở thành một bà điên thứ thiệt. Lúc trước cô chỉ cười nói ban đêm thì bây giờ cô lảm nhảm liên tục. Cô nói người ta đã chuẩn bị làm lễ cưới với cô rồi, tại sao mọi người lại nhốt cô, ngăn cản không cho cô làm đám cưới. Nhiều lúc nổi xung thiên, cô xé toạc hết áo quần, tóc tai rũ rượi, đứng tênh hênh đó mà chửi rủa làm mấy người coi chừng phải xấu hổ bỏ chạy ra nhà trước hết trơn. Thêm một chuyện lạ nữa là mỗi khi cô lên cơn, mấy con chó trong nhà cứ rên ư ử và chạy tuốt vô gầm giường để trốn… Không nỡ đem con vào nhà thương điên, má cô Lan mời bác sĩ đến nhà chữa trị. Lúc đầu uống thuốc chích thuốc cô có vẻ dịu đi, có khi ngủ được vài tiếng. Nhưng về sau, bao nhiêu thuốc cũng vô ích. Mắt cô cứ mở trao tráo. Nửa đêm mót quá, ra nhà sau đi ngang qua phòng cô nhìn thấy đôi mắt cô ngó ra, ai nấy đều thất kinh hồn vía mà quên cả chuyện đi vệ sinh. Cuối cùng, nghe bà con bày biểu tìm thầy chữa tà cô Lan, chẳng đặng đừng má cô mới ưng thuận (gia đình là cán bộ hai mùa kháng chiến, bây giờ đem con đi nhờ thầy bà chữa trị thiệt là một chuyện cực kỳ khó khăn). Thế là cả xóm xúm nhau tải cô Lan lên chiếc xe lam, rồi trực chỉ về hướng Đức Hòa Đức Huệ. Ở đó nghe đồn có thầy Hai rất cao tay ấn… Xe lam tới nơi. Thầy Hai mặc bộ bà ba trắng, mái tóc hớt cao đốm bạc bước ra hỏi han. Sau khi hiểu chuyện, thầy lập tức gọi đệ tử đến chạy đàn bắt tà. Ông độ vong dựng ngay giữa đàn, bùa phép căng ra đủ bốn góc, thầy Hai rung chuông thỉnh Thiên Binh Thiên tướng giáng đàn… Thấy cô Lan ngồi yên không phản ứng, thầy Hai phấn khởi rút khăn ấn đánh tà nẹt một tiếng “chát” . Cô Lan giật mình rồi… lột cái áo khoác bên ngoài ra giũ lại nghe cái “phạch” . Vừa quê vừa giận, thầy Hai cầm chiếc khăn ấn có viền mấy đồng tiền cổ quất thẳng vào người cô Lan một cái đau điếng. Cô Lan hét lên… và bất thình lình đứng bật dậy như cái lò xo, nhảy lại cấu xé thầy Hai. Mấy đệ tử đang chạy đàn hoảng hốt lao đến, chưa kịp giải nguy cho thầy thì cô Lan đã quay sang đạp đổ pháp đàn và chạy ào vô am. Lư hương bàn Tổ bị cô đập bể đầu tiên, nếu mấy vị đệ tử không vào kịp chắc cô dập tan hoang bàn thờ rồi. Thầy Hai ôm ngực lấy tay xua xua vừa lắc đầu vừa nói:
- Đưa nó về mau lên! Ở đây nó phá nát bàn Tổ của tôi mất.
Rồi thầy than thở một mình khiến mọi người cũng ái ngại lây:
- Phen này tui giải nghệ luôn rồi!
Vậy là chiếc xe lam lại tiếp tục làm nhiệm vụ chở cô Lan trở về nơi xuất phát. Má cô Lan buồn quá không biết làm sao liền nói với mọi người trong xóm rằng, hễ ai chữa lành bệnh cho cô Lan, muốn cái gì bà cũng sẵn sàng chấp thuận, kể cả việc bắt bà phải chết. Trong xóm có một cô Phật tử vốn từng gặp Cậu Chín chữa tà. Cô vội đưa bà già đến năn nỉ cậu Chín cứu giúp. Cậu Chín lại quen biết huynh Bửu Sơn… Đến trị bữa đầu cho cô Lan, thấy có vẻ không ổn, cậu liền cho học trò đến nhà tìm Bửu Sơn giúp một tay. Chẳng biết chiêm nghiệm thế nào, huynh ta lại đến kiếm tôi… Thấy tôi ngồi im không trả lời, Bửu Sơn giục:
- Ông thấy sao?
- Ừm… ừm… M… M…
- Cái gì mà ừ à hoài, hay là chiếm quẻ không được?
- Không phải, tui đang nghĩ bệnh này chắc hẳn là đàng bố rồi…
- Còn phải nói – Huynh Bửu Sơn ngắt lời tôi – Mà là thứ dữ nên cậu Chín mới gọi đến tụi mình. Thường thì ổng làm một mình không hà.
- Nhưng cách chữa trị của tui đâu có giống ổng, làm sao mà giúp!
- Ai biết đâu! Nhưng nghe anh Hoàng đệ tử cậu Chín nói là cần có ông với tui để đánh Tứ trụ…
Nghe đến Tứ trụ tự nhiên tôi lại liên tưởng đến cái vụ Thần Vòng ngày xưa…
- Vậy là chiều nay đi nhe! Huynh Bửu Sơn lại giục.
- Ừ, nhưng mà tôi thấy ba cái vụ chữa tà này có vẻ bất công làm sao… Tà chỉ có một con, thầy thì đến bốn người. Đã vậy còn triệu thỉnh âm binh thần tướng đến trợ lực nữa chứ. Thiệt là… chẳng đâu vào đâu.
- Trời đất. Bây giờ chữa bệnh không lo, ông lại đi nghĩ ngợi cái gì đâu không. Cứ coi là tụi mình dở đi, nhưng mình làm việc có nệ công sức, có đòi tiền tài gì đâu, miễn người bệnh và gia đình họ tin tưởng ăn chay niệm Phật là tốt lắm rồi. Hơi đâu mà ông nghĩ ngợi lung tung.
- Ông nói cũng đúng. Để tôi tính…
Huynh Bửu Sơn ngắt lời:
- Còn tính cái gì nữa. Đi hay không thì ông cứ trả lời luôn cho rồi.
Thấy huynh ta có vẻ sốt ruột, tôi trả lời xuôi:
- Thì đi chứ sao không...
Chiều hôm đó, hai anh em đèo nhau ra Chợ Lớn. Cậu Chín hẹn chúng tôi ở nhà chú Cón, một người Tàu trước đây đã từng được cậu chữa trị. Chúng tôi đến nơi, thấy thầy trò cậu đã có mặt từ lúc nào…
Cậu Chín vốn là dân Công giáo chính thống. Gia đình cậu mấy đời ngoan đạo nổi tiếng ở nhà thờ TĐ. Sinh ra trong một truyền thống gia giáo, các con của cậu đều ăn học thành tài và vẫn giữ nếp nhà. Cậu vốn là quản đốc một phân xưởng ở một Xí nghiệp in tầm cỡ ở Sài Gòn. Cuộc sống gia đình cậu êm đềm đến năm cậu tròn 49 tuổi… Đêm đó, cậu nằm mơ thấy có một ông già đầu râu tóc bạc đến nói chuyện, tự xưng là ông cố của cậu. Ông già nói chuyện rất nhiều nhưng đại khái là bảo cậu phải ra chữa bệnh cho người… Bài học đầu tiên là cách cắt lễ trị ban… Sáng hôm sau vừa mới mở cửa, cả nhà thất kinh khi nhìn thấy một người phụ nữ ẵm đứa nhỏ mới lên năm đứng sẵn từ lúc nào. Bà ta cứ luôn miệng hỏi thăm thầy Chín. Hỏi ra mới biết bà ta từ Long Khánh vào hai ngày nay. Đứa con bị sốt phát ban mờ cả mắt, thầy thuốc cho thuốc nhưng không đãm bảo tính mạng đứa bé… Trong cơn cùng cực, bà ta được một người tốt bụng cho địa chỉ đến đây để nhờ cứu giúp(!?). Người cho địa chỉ còn dặn, nếu không nhờ được thầy Chín thì đứa con cầm chắc cái chết… Thiệt là tiến thoái lưỡng nan. Từ chối thì bà ta quỳ trước cửa mà lạy, khuyên ngăn thì bà ta khóc lóc thảm thiết. Hàng xóm bắt đầu kéo ra xem… cực chẳng đã, cậu Chín đành đưa người phụ nữ vào nhà, dặn con mua chiếc lưỡi lam mới. Cậu cắt lễ theo đúng những gì đã được chỉ trong giấc mộng… Vừa cắt lễ xong, thằng bé cất tiếng khóc…
Rồi từ chuyện cắt lễ trị ban, cậu chuyển sang trị sưng trặc, khoán giời ăn, huyết dận, từ từ đến cúng đất, trị tà… không ai nhờ mà cậu lại mở miệng từ chối cả, chữa bệnh lại không uống đến một ly nước nhà người. Tôi nhớ ngày trước, có hôm đạp xe đi với cậu lên tận Hóc Môn làm phép ếm đất dậy. Cúng xong mệt phờ phạc, trên đường về mấy cậu cháu khát quá ghé đại vô nhà dân xin nước uống. Từ ban ngày đến tận nửa đêm, có người nhờ là ổng tức tốc lên đường. Phương tiện của cậu Chín cũng như cũa chúng tôi, chỉ là một chiếc xe đạp cà tàng có lẽ tuổi đời cũng gần bằng tuổi cậu… Ban đầu là người nhà dị nghị, con cái cậu phản đối quá Trời. Sau đó đến lượt họ hàng lên tiếng phê phán. Ai nấy đều nói cậu Chín đã bị ma quỷ dụ dỗ rồi, sau này không thễ về nước Chúa được nữa. Cậu Chín khổ tâm quá, đem cả chuyện của mình trình lên đức Cha cai quản giáo phận. Không ngờ, đức Cha lại là người đầu tiên ủng hộ việc làm của cậu… Vậy là cậu Chín an tâm vừa tiếp tục đi lễ, vừa tiếp tục trị tà… Tôi biết cậu Chín qua huynh Bửu Sơn. Lần ấy cậu đang mở ếm cho một gia đình ở khu Đakao. Ngày đầu gặp mặt ấn tượng thật khó quên… Mới gần 60 mà đầu tóc cậu gần như bạc trắng. Người cao nghều, gầy nhom như que củi. Lông mày dài thượt rủ xuống hai bên đuôi mắt, đôi mắt trong veo, lóng lánh có thần. Vừa thấy mặt tôi, cậu đã nói ngay: “Thằng này mắt đỏ vằn mà có thần, chắc là thức đêm luyện bùa hả con?” . Tôi giật bắn mình (quái, cha này sao biết rành mình quá vậy ta?). Chưa kịp nói câu nào, cậu lại lẩm bẩm gật gù rồi nói như nói với bản thân: “Cũng được, vậy cũng được…” (chẳng hiểu gì hết). Lúc ra về, huynh Bửu Sơn mới nói với tôi: “Cậu Chín chúa ghét bùa ngãi. Trong quan niệm của ông, tay nào có bùa đều là tà đạo cả. Vậy mà hổng hiểu hôm nay ổng lại gật gù với ông…” Tôi bắt đầu chú ý đến cậu Chín nhiều hơn. Điều tôi muốn tìm hiểu là tại sao một người Công giáo như cậu lại có khả năng của một tay tu luyện Huyền môn thứ thiệt? Mãi sau này mới biết rằng cậu Chín là một dạng linh căn tu hành theo pháp Vô vi. Trước đây, tôi nghĩ rằng linh căn chỉ là những tay đồng cô bóng cậu, những Công nương hoặc cậu Trạng thường về xác mấy bà, hay mấy tay lại cái nhảy múa quay cuồng mà thôi. Đã có lần tôi theo Thầy Tư Nhang đến dự một lễ cúng ở nhà bà bóng. Ghét ba cái chuyện ợ ngáp, tôi lén thầy đánh một chữ phù Đã Thần Tiên làm mấy bà không về xác được, cứ ngồi nẩy lên như điện giật. Lần đó về bị thầy tôi la quá Trời… Nhưng lần này thì khác. Cậu Chín không có người nhập xác. Dường như họ và các cỏi vô hình có một sự liên thông với nhau qua một tần số nào đó. Cậu Chín khi chữa tà cũng cầm nhang khoán bệnh, cũng đọc những thứ tiếng lạ mà chỉ khi nào tôi đánh quyền hoặc cúng Tổ mới được phép khai khẩu đọc mà thôi. Chữ phù của cậu vừa giống mấy cổ tự Do Thái, vừa giống Lỗ Ban Tứ Chánh phù… Việc trị tà cũng chẳng giống ai. Cậu chữa tà bất kể giờ giấc, dường như những qui định về bốc quẻ không nằm trong chương trình của cậu, rãnh giờ nào, cậu đi chữa giờ đó… (Chuyện này làm tôi rối tung suốt một thời gian vì mấy y thầy tôi không hề dạy những kinh nghiệm như vậy.)
… Vừa gặp hai đứa, cậu Chín nói ngay:
- Thằng Thanh dạo này khỏe không mày. Công việc thế nào?
- Dạ, cũng thất nghiệp dài dài…
- Ừ, vướng vô cái nghiệp này là vậy đó. Thôi mày coi sắp xếp, tao đưa vô nhà máy in để làm với mấy đứa nhỏ (con cậu Chín). Từ từ nó hướng dẫn nghề cho… Tôi ậm ừ cười trừ. Cái số đã như vậy, đi làm ở đâu cũng vậy thôi. Huynh Bửu Sơn vào đề luôn:
- Tình hình sao rồi cậu?
- Hồi sáng nghe người nhà nói nó quậy suốt đêm, coi bộ còn dữ tợn hơn trước...
- Chắc nó động điển rồi cậu ơi! Cái giống này nó linh thông lắm, biết có người giỏi sắp đến, nó quậy hết biết luôn.
- Ừ, tao cũng nghĩ vậy. Nhưng thứ này hổng phải vừa, bàn Tổ của người ta nó còn đập phá được thì mấy tay tầm tầm bước vô nó bẻ cổ như chơi.
- Vậy chứ bữa đầu cậu chữa làm sao?
- Có chữa gì đâu, tao vô tới nó tỉnh rụi như chưa hề có bệnh. Nói chuyện dạ thưa lễ phép quá Trời. Má nó còn ngạc nhiên nữa là…
- Vậy là nó sợ cậu rồi…
- Sợ cái đầu tao chứ sợ. Nó quỷ quái như vậy mới khó bắt, bởi vậy cậu mới gọi tụi bây đến phụ, trấn Tứ trụ cho nó đừng có chạy trốn…
Lúc này tôi mới lên tiếng:
- Cậu ơi! Con nghĩ mình đi giờ này thuộc âm, tính ra giờ thì không thuận lắm, đi vầy có được hôn cậu?
- Sao lại không. Cậu Chín trả lời nhanh – Tao chọn giờ này cho khí âm nó thịnh, chân tướng nó lộ ra, bốn cậu cháu mình mới làm việc được. Đi buổi sáng, nó tỉnh queo hà!
- Nhưng…
- Cứ tin tao đi, tạm cất mấy chuyện bốc quẻ lại một lần rồi sẽ thấy (tôi ngọng luôn!!!)
Đường vô nhà cô Lan quanh co khúc khuỷu. Vòng qua mấy cái ao cá mới đến được căn nhà mái ngói khang trang, chơ vơ giữa khu đất Hợp tác xã. Nghe chúng tôi đến, bà con kéo nhau tới coi rần rần… Bửu Sơn hơi run, khều nhẹ cậu Chín:
- Cậu ơi, sao mà đông vầy nè. Coi chừng chính quyền để ý… (Trời đất, thầy bùa không biết sợ ma, chỉ sợ… cảnh sát)
- Khỏi lo, chuyện của nhà này cả vùng biết hết rồi. Ba má con nhỏ có gốc gác lớn ở đây. Cứ lo chuyện của mình đi…
- Dạ…
Má cô Lan chạy ra, ốm nhom, tóc bạc nhiều. Trông bà có vẻ tiều tụy xơ xác quá.
- Thầy Chín ơi, chiều giờ nó la hét quá Trời, thiếu điều bứt đứt sợi dây xích luôn. Phải mấy người áp đè xuống mới buộc thêm một sợi dây nữa vào chân nó… Cách đây khoảng mười phút, tự nhiên nó tỉnh táo như không hề có bệnh, nó kêu tôi mở xích nhưng tôi chưa dám…
- Nó biết tụi tui tới đó thôi. Bà đừng có nghe lời nó nha, hối hận không kịp đó. Cô Lan được tháo xích đưa ra. Trông điệu bộ của cô không ai dám nói rằng cô bị tà nhập. Cô khép nép chào mọi người, bảo làm gì cô làm đó. Vẻ ngơ ngác của cô khiến nhiều người phải động lòng. Tôi thầm đọc kinh Tổ và nhìn thẳng vào mắt cô Lan, đôi mắt cô ta Bổng láo liêng và hằn lên vẻ thù hận khiến tôi bất chợt rùng mình… Cậu Chín đưa cô Lan ra ngồi trên chiếc chiếu giữa nhà, trước bàn thờ gia tiên, vừa yểu điệu ngồi xuống, cô vừa ngơ ngác nhìn mọi người miệng cứ hỏi đầy vẻ ngạc nhiên “Ủa, sao con phải ngồi đây vậy? Má, con đâu có bệnh gì mà sao bắt con ra đây? Con mệt quá, cho con vào trong nghỉ một chút đi...” Mặc kệ cô ta nói gì, mấy anh em chúng tôi tự động chọn vị trí bao quanh. Cậu Chín thủ hướng Bắc, ngay trước mặt, huynh Hoàng đệ tử của cậu và huynh Bửu Sơn chọn hai hướng Đông Tây. Tôi lùi ra sau lưng cô Lan toạ vị phương Nam. Nhà đông người mà không khí yên tĩnh một cách lạ thường. Thấy cậu Chín và hai huynh chắp tay định thần, tôi liền thủ tay tả Lôi ấn, tay hữu Kiếm quyết, miệng triệu thỉnh: “Nam mô Hỗn nguơn hắc khí đằng đằng vị phán Lỗ Ban Cửu Hầu tiên sinh luật lịnh nhiếp…” Không khí trong nhà ngột ngạt đến khó thở. Cô Lan đã thôi nói, mặt cô sầm lại và nhợt nhạt, mắt trợn trừng ngó dáo dác. Bất chợt cô Lan cất tiếng cười ha há… ai nấy sởn gai ốc… Cô Lan ngồi rung đùi gật gù:
- Vui quá hả, hôm nay vui quá! Hôm nay tao tay đôi với tụi bây.
- Grừ… ừ…
Huynh Hoàng đang đứng Bổng khuỵu xuống, mắt long sòng sọc, hai tay thu trước ngực, ngón tay quắp lại. Hắc Hổ đã về. Huynh Hoàng gầm gừ như cọp, vờn quanh cô Lan như vờn mồi. Cô Lan không cười nữa nhưng vẫn ngồi rung đùi như khiêu khích… Bất chợt huynh Hoàng nhảy xổ vào cô Lan, tay phải làm Hổ trảo ấn trên Thiên linh, tay trái áp vào huyệt Đại truy, gầm lên một tiếng lớn. Cô Lan giật nẩy mình lên hét lớn:
- Đau quá mày! Cái con cọp đen này!!!
Huynh Hoàng vẫn tiếp tục gầm gừ, hai tay câu lại thành vuốt cào dọc theo vai và sống lưng cô Lan. Mỗi lần cào, cô lại la thét đến rởn óc… Một lúc sau, huynh Hoàng có vẻ đuối, tiếng gầm nhỏ dần rồi tắt hẳn. Huynh ấy xuôi tay lim dim (chắc là Hổ xuất rồi). Ngay lúc đó, cô Lan chợt quay ngang, một tay nắm cổ, một tay nắm tóc huynh Hoàng… Đã có kinh nghiệm một lần, tôi tung luôn ấn Ngũ Lôi thần tướng vào giữa Đại Truy của cổ. “Á” – Cô Lan buông huynh Hoàng ra, ưỡn người cong vòng như cánh cung, miệng gào thét rủa sả… Sợ con tà làm loạn, tôi bắt ấn họa ngay một chữ phù trói tà. Cô Lan nẩy người lên một cái nữa rồi ngồi yên không nhúc nhích (hổng biết do cổ mệt hay nhờ chữ phù của mình nữa). Huynh Bửu Sơn bắt đầu mới xuất chiêu. Chụp cái chuông để trên bàn thờ gia tiên xuống, huynh ta gõ liên hồi, vừa gõ vừa đọc tiếng lạ. Cậu Chín cũng xòe hai bàn tay gầy khẳng khiu ra khoắng thành nhiều vòng tròn bí ẩn trước mặt cô Lan. Cô Lan đưa hai tay lên bịt lỗ tai, vừa bịt vừa khóc lóc om xòm. Tôi ngó qua thấy má của cổ đang ngồi ôm mặt khóc theo… Bất chợt huynh Bửu Sơn hét lên “ĐÁNH” , vừa nói huynh ta vừa nện một cái chát chúa vào thành chuông, cậu Chín cũng tung hai chưởng cách không vào cô Lan.
- Chết tôi rồi! Cô Lan bật ngửa ra phía sau, quằn quại như con rắn bị dập đầu, miệng không ngớt van xin.
- Thầy ơi tha cho con đi mà, thầy ơi làm ơn tha mạng cho con…
- Mày muốn tha mạng thì ngồi dậy uống hết ly nước này đi – Vừa nói cậu Chín vừa quơ tay lấy ly nước để sẵn trên bàn thờ xuống, họa vòng tròn vào ly mấy cái rồi đưa cho cô Lan. Cô Lan co rúm người lại:
- Thuốc độc, thuốc độc mà… làm sao uống!
- Không phải thuốc độc, là nước phép. Mày nói sai nữa lời thì nó đốt cháy bên trong của mày, vậy là tiêu luôn, khỏi đầu thai.
- Con hổng uống…
- Hổng uống tao đánh nữa – Cậu Chín giơ chưởng lên.
- Dạ để con uống – Cô Lan há miệng ra, cậu Chín nhanh tay tọng nguyên ly vào.
- Rồi, bây giờ nói đi. Mày tên gì? Ở đâu?Tại sao mày lại đeo xác người ta?
- Dạ, con là Bùi Duy N…, lính thủy đánh bộ, chết năm 1966… con chết dưới nước lâu lắm rồi, nhằm giờ linh nên con không đi đầu thai cũng không lên bờ được. Hôm đó cô Lan làm rơi cái khăn và chiếc lược xuống nước. Nhờ đó mà con mới theo cổ về đây… Thầy thương tình cho tụi con được cưới nhau…
- Đồ điên – Cậu Chín nạt ngang (hà, đàng bố mà cũng điên, chuyện này lạ nha) – Mày không biết luật Trời hả, coi chừng Thiên Lôi đánh bây giờ (hì, Thiên Lôi đâu chưa thấy nhưng Ngũ Lôi thì có rồi).
- Thầy thương con mà…
- Thôi, mày chịu rời bỏ xác này, tao lập đàn cúng tế đàng hoàng, cấp cho đủ thứ mày cần. Muốn tu thì tao đưa về núi, muốn đầu thai thì tao nhờ thầy siêu độ cho…
Cũng mất đến hơn ba giờ vừa khuyên nhủ vừa làm phép, mấy cậu cháu mới ép được con tà làm tờ giao ước. Giấy bút được đưa ra, cô Lan ngồi thảo tờ giao ước nhanh như viết tốc ký. Viết xong, má cô Lan nhìn vào giấy nói: “Chữ này hổng phải nét chữ của nó” … (Thật ra, quá trình chữa trị kéo dài gần một tuần mới dứt. Nhưng vì sợ kể lễ dài dòng nên xin tạm thu gọn trong một buổi mà thôi.) Ba ngày sau, đúng hẹn chúng tôi đến cúng giải tà. Bàn thờ đã chuẩn bị sẵn sàng, bên cạnh là chục chén đũa, một bộ chiếu gối mới, một hình nhân nữ… Sau phần triệu thỉnh, huynh Bửu Sơn cúng Mông Sơn thí thực… cậu Chín chặt đôi tất cả những thứ đồ đạc cúng theo, bỏ vào thùng đốt cháy rụi. Những thứ tro tàn ấy được đem ra sông lớn mà đổ. Tuyệt đối đổ xong quay lưng lại đi ngay không được phép nhìn. Riêng tôi, bắt chước Thầy Tư, cẩn thận xén chút tóc của cô Lan gói vào lá bùa trảm tà, phòng hờ sau này có chuyện gì xảy ra chăng… Bệnh cô Lan khỏe hẳn, mẹ con cô đêm đêm trì tụng bài chú Bạch Y và kinh Cứu Khổ mà huynh Bửu Sơn để lại. Không biết sau này lấy chồng rồi, cổ có còn trì tụng hay không nữa. Nắm tóc của cô, tôi để kỹ trên bàn thờ, ba năm sau mới đem ra hóa… Có một điều nữa, từ lúc bắt đầu trị bệnh cho đến khi cô Lan khỏe lại, không hề thấy bóng dáng ba cổ ở đâu cả (có lẽ ổng ngại chăng?) Thế là một ngày chữa bệnh nữa lại trôi qua, cậu Chín và chúng tôi tự thưởng mình bằng một chầu hủ tiếu chay và cà phê… Bằng tiền mợ Chín cho lúc sáng.

0 comments:

Post a Comment

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Tìm thêm