Nghi lễ trừ tà ở Việt Nam xưa (Phần 2)
(MegaFun) - Nói đến
đây, bỗng có tiếng bước nện mạnh trên sập. Ngó lên Flammarion thấy lão
phù thủy vừa “lên đai” xong, nghĩa là hai gã hầu đồng đã siết chặt cần
cổ pháp sư bằng vải khăn nhiễu, siết chặt đến nỗi máu ứ, mặt sưng phù
bầm đỏ dễ sợ.
Hai cây lình lá hình mũi dao dài hơn hai
tấc xiên qua mép, dựng đứng hai bên má. Vía Phạm phò mã giáng đàn, cầm
thanh kiếm gỗ sơn son, ra hiệu cho gã hầu đồng lấy roi và vồ linh - một
thứ trống gỗ tí hon có cán, cầm để khảo tà.
Lớn tiếng thét sai âm binh, gã hầu đồng
đánh roi đen đét trên chiếu vào hai bên chỗ ngồi thiếu phụ. Con tà không
nao núng, vẫn chao đảo như con lật đật. Nó đặt hai tay lên đầu gối, có
lúc co lên chống nạnh, mắt láo liên ngạo nghễ… Bà d’Estamines thắc mắc
hỏi:
- Sao không đánh roi trúng con tà ám thiếu phụ, lại đánh ra ngoài trên chiếu?
Ông huyện trả lời:
- Đánh vào thân mình thiếu phụ không ích gì, lại để dấu vết thêm buồn lòng thân nhân.
- Nếu vậy là con tà không còn ám hãm nạn nhân?
- Nó vẫn ở trong người thiếu phụ. Âm
binh thần tướng đã nắm đầu nó vật sang tả, sang hữu để hầu đồng đánh
bằng roi, vồ; do đó, khỏi đánh mình thiếu phụ mà chỉ đánh bên chiếu là
đủ.
Thình lình con tà chụp lấy tay gã hầu
đồng, giật cặp vồ linh rồi dang tay tự đánh vào vai, lưng, ngực, từng
chập… Bà đầm ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao con tà tự đánh nó như vậy?
- Đó là nó tự ra oai để tỏ ra nó không ngán sợ đòn các thần tướng giáng đàn.
Lát sau, bỗng thiếu phụ buông tay liệng
cặp vồ lăn lóc trên sập rồi tiếp tục lại chao đảo, hai mắt sắc như dao,
thỉnh thoảng nhếch môi cười thách thức…
Con tà này thuộc loại khó trị, chống cự
phép Thánh. Trong khi vía Phạm phò mã trừng mắt chế ngự con tà, hai viên
hầu đồng đốt thêm nhang, thỉnh chuông, quỳ khấn trước bàn thờ quan Ngũ
hổ. Tiếng trống thanh la hành sai dồn dập thêm. Hai chiếc ghế đẩu do gia
nhân bưng đến vừa đặt bên ghế phò mã thì cả hai hầu đồng đang quỳ bỗng
mặt đỏ phừng, gầm lên một tiếng rồi nhảy tót ngồi chồm hỗm trên hai
chiếc đẩu, nhe nanh hầm hang ngó con tà như muốn ăn sống nuốt tươi… Gã
hầu đồng thứ ba lấy hai áo nhiễu, vàng và trắng mặc cho hai đồng nghiệp
vừa ốp đồng. Nhà thông linh Pháp hỏi. Viên tri huyện giải thích rằng đó
là hai Hổ thần Hoàng và Bạch, hai trong năm vị Ngũ Hổ thần, giáng đàn để
áp đảo con tà khai khẩu, đã cưỡng lệnh phò mã, không chịu nói.
- Như vậy, phải chăng ngài phò mã kém oai linh hơn hai vị thần?
- Không, đã hai năm nay theo tu với Đức
Chử Đồng Tử ngoài Đông Hải, ngài phò mã ít về giáng đàn, ngoại trừ một
số điện lớn như điện nghĩa phụ tôi đây. Vì tiến tu nên Ngài nay không
hiển lộng thần oai như ngày trước. Trong mười vụ trừ tà giải bệnh, Ngài
đã giáng trị đến tám, chín; họa hoằn mới triệu thỉnh Đức Thánh Kiếp Bạc.
Vẫn gầm gừ hầm hang, hai cọp thần cầm cờ
lệnh phất lia lịa trên đầu thiếu phụ, trong khi gã hầu đồng ngồi dưới
chiếu, đánh roi chí chát, quát nạt: ""Xin các quan đánh đuổi… căng thẳng
hai tay nó! Trói nó lại!"". Con tà vẫn ngạo nghễ quắc mắt, không ngán
hai thần hổ… tiếp tục chao đảo, hai tay nắm cứng đầu gối. Bỗng nó giật
thót lên run rẩy từng cơn như mắc động kinh, khiến khăn tóc thiếu phụ rũ
rượi. Hai cánh tay như bị một sức mạnh vô hình kéo giật từ gối xuống
chiếu không nhấc lên nổi. Chỉ một thoáng, nó lại ráng co tay lên. Và co
lên kéo xuống vùng vẫy hơn khắc đồng hồ… cuối cùng nó phải thẳng tay
chống xuống chiếu như bị dính cứng vào mặt sập. Bà d’Estamines muốn hiểu
nguyên do các động tác trên, viên tri huyện giải thích:
- Những động tác co kéo, vật vã của
thiếu phụ là do con tà cố chống cưỡng áp lực hai vị Hổ thần căng tay
trên chiếu, không cho cục cựa. Có làm như vậy, con tà mới chịu khai
khẩu…
- Để làm gì?
- Có ba giai đoạn trong tiến trình chế
ngự con tà. Thoạt đầu phải áp đảo bắt nó khai sự thật về tung tích hoạt
động tác quái của nó, lý do tại sao nó hãm hại nạn nhân? Cũng như trần
gian bắt phạm nhân cung khai lý lịch, tình trạng, hành tung v.v… Lắm con
tà rắn mặt, khăng khăng không nói thực về danh tánh, quá khứ, nói lẩn
quất trên trần v.v… Giai đoạn 2, ép nó phải trả lại hồn phách tinh thần
nạn nhân, giải trừ bệnh tật. Giai đoạn 3, bắt làm cam đoan không tái
phạm trở lại hại nạn nhân lần nữa.
- Sao không cầm nhốt nó như trên trần bỏ tù một tội nhân? - Bà đầm hỏi.
- Nghĩa phụ tôi có lần cho biết là dưới
âm, chỉ có Thập điện Diêm đài xét xử nghị tội các vong hồn, ngoài ra,
không ai có quyền làm như vậy, kể cả với các hồn còn vất vưởng lẩn trốn
trên trần. Những hồn chết oan kiện kẻ hại mình còn sống trên dương gian
thường được Diêm Vương sai quỷ sứ lên bắt xuống làm tội. Nếu kẻ đó chưa
tới số, oan hồn được phép lên trần trả oán, nhưng không được làm chết,
chỉ có thể làm đau ốm, điên loạn, ngộ nạn điêu đứng mà thôi.
Bỗng, thiếu phụ tru lên vì hai vía thần
hổ, từ trên đầu nhào xuống, bàn chân mỗi vị chặn một bên tay thị. Con tà
giãy giụa một hồi rồi chống hai tay chịu trận, cúi gằm đầu… Tuy bị chế
ngự, thúc thủ, nó từng chặp mắt vẫn quắc lên dáo dác, trong khi hai thần
hổ hầm hè ngó nó… Gã hầu đồng thì nện roi chát chúa mỗi lúc thêm mạnh:
""Xin các quan áp đảo kéo lưỡi nó ra! Bắt nó khai khẩu!"". Con tà nhấp
nhổm bàn tọa mà không nhúc nhích được nửa thân, hai bàn tay vẫn như đóng
đinh vào mặt sập. Bỗng, nó mím chặt hai môi, lắc đầu lia lịa, vùng vẫy
như muốn tránh nó không để âm binh thần tướng kéo lưỡi nó… Cuối cùng,
chống cưỡng không nổi, nó thét lớn:
- Ta bị chết oan. Diêm đế cho ta lên trần trả oán. Không ai bắt được ta!
Căn điện bỗng trở nên nhộn nhịp vì lời
con tà vừa thốt. Viên hầu đồng ra hiệu cho người bưng tới tách trà bốc
khói và chậu nước mưa đặt trước thiếu phụ rồi ôn tồn dụ dỗ:
- Hồn oan ức làm sao? Hãy xúc miệng, rửa mặt, rửa tay rồi giãi bày trước cửa. Phò mã giải quyết cho!
Nhưng con tà đâu chịu khai ngay. Sau gần
nửa giờ phủ dụ, lúc dọa nạt, nó mới chịu thú thực nó là vợ cả chồng
thiếu phụ và đã bị đầu độc chết. Bằng giọng lảnh lót, nó nói:
- Bảy tám năm trước con dâm phụ này dan
díu với chồng ta, ả ta bí mật mưu mô sai đứa cháu gái gọi bằng dì ở Hưng
Yên, xin vào làm con ở cho ta. Một hôm, đứa cháu này thừa cơ, bỏ thuốc
độc kim câu vào trầu, ta chỉ nhai ba miếng trước sau thì bị á khẩu, chết
không kịp trối. Lúc tẩm liệm, mẹ ta thấy máu ứa cửa miệng, biết ta chết
oan, liền đầu đơn cáo. Nhưng quan sở tại ăn của đút, lại cho đó không
phải máu vì ta nghiện trầu nặng, trúng phong cứng lưỡi chết bất ngờ, cốt
trầu còn trong họng lúc khâm liệm mới ọc ra. Ai cãi nổi miệng quan có
gang có thép? Thế là con dâm phụ trắng án. Sau ma chay ba ngày, gian phu
đã mở cửa đón dâm phụ vào hú hí trên giường ta. Trước cảnh gai mắt, hồn
ta phải bay lên ngọn cau cuối sân. Rồi hết tuần tứ cửu, chúng công khai
làm vợ chồng; ta đã “hóa” bình nhang, ba giờ trưa giữa ban ngày cháy
ngùn ngụt cho chúng sợ phép. Hàm oan như vậy, ta được Diêm Vương cho lên
trần trả oán; song vận số dâm phụ hồi đó còn vượng, ta chưa thể làm nó
ốm đau mắc nạn. Cuối cùng, ta đành đầu thai để rửa hận. Không ngờ, nó có
bà tổ cô thiêng phù hộ nên thai không đậu. Nó bị sảy thai. Ngậm hờn, ta
làm cho dâm phụ hữu sinh vô dưỡng, đẻ thông ba đứa con không nuôi được.
Nay, nó gặp vận kiển Kế Đô, ta bắt hồn vía cho nó thập tử nhất sinh đến
ngày tận số.
(Còn nữa)