Câu chuyện bùa Lỗ Ban (tiếp theo)
PHẦN II
*Đoạn kết
Chú Ba Lành kể đến đây thì ngưng lại, bưng chun trà thơm còn
bốc khói do Hấu vừa rót uống một ngụm, từ từ vấn thêm điếu thuốc rê mồi lửa rít
một hơi, đôi mắt chú nhìn ra trước sân nhà thoáng một chút u buồn. Tôi không dằn
được nữa buột miệng :
- Sự việc hai chú Sửu và Tỵ gặp đó có phải giống như tụi
cháu gặp hồi chiều không chú Ba?
- Không sai, và cũng là chữ bùa đầu tiên mà Tổ Sư gia Hiệp Ẩn
truyền thụ cho tao.
Dầu đã đoán được chú Ba Lành chính là người lực điền tên
Lành trong câu chuyện nhà ông Bảy Thọ, nhưng tôi cũng hỏi lại theo một phản xạ
tự nhiên :
- Vậy chú Ba chính là anh Lành trong câu chuyện…
Chú Ba Lành cười dễ dãi :
- Vậy chứ mầy nghĩ tao là ai đây?
Chiến chợt xen vào :
- Nhưng sao chú lại thứ ba, anh Lành chỉ có một mình mà…
Hấu thì cụ thể hơn :
- Còn lão Mười Tung gì đó kết cục ra sao hở chú Ba, rồi gia
đình ông Bảy Thọ, anh Định và cô… cô…
Cô Tư Én tiếp ngay lời của Hấu :
- Cô Ba Hạnh như thế nào hở chú Ba…?
Chiến còn thêm một thắc mắc :
- Không lẽ Tổ sư gia Hiệp Ẫn lại dắt trên củ tỏi đến hai cây
móc tai sao chú Ba?
Trước những câu hỏi dồn dập của chúng tôi, chú Ba Lành vẫn
thản nhiên vì chắc chú biết thế nào chúng tôi cũng sẽ hỏi như vậy, nhưng vừa
nghe thắc mắc của Chiến, chú Ba Lành cười lớn :
- Ai nói với mầy vậy… không ngờ mầy cũng có tánh tò mò như
tao hén. Lúc đó tao cũng nghĩ như mầy bây giờ, nên vừa về đến nhà là tao đi
ngay lại chổ bát nhang bàn thiên, cây móc tai đã không còn trong đó. Tao và thầy
Hai Lý quá đổi ngạc nhiên vì chỉ thấy Tổ sư gia cắm nó vào đó chứ có thấy ổng lấy
lại đâu, không biết sao nó lại trở về trên củ tỏi của ổng chứ. Sau nầy theo ổng
tao mới biết, chiếc móc tai đó là lệnh phù để vẽ bùa sai khiến người ta làm việc,
khi làm xong họ sẽ mang trả về chỖ cũ, và lệnh phù nầy sẽ tùy theo đối tượng
mình sai khiến mà sử dụng một trong ngũ hành …
Hấu buộc miệng :
- Ngũ hành là gì hở chú Ba?
- Là Kim, Mộc,Thủy, Hoả, Thổ… rồi thấy mặt chúng tôi như nghệch
ra, chú Ba Lành biết nếu nói thêm nữa chắc không bao giờ kết thúc được câu chuyện
nầy nên chú khoả lấp :
- Ối, mà tụi bây biết vậy được rồi, thêm nữa tao cũng chịu
thua.
Sợ chú Ba Lành cụt hứng, Hấu bèn cười vả lả :
- Thôi chú Ba kể cho tụi cháu nghe khúc chót đi, lão Mười
Tung như thế nào hở chú…?
Bập bập điếu thuốc rê cầm trên hai ngón tay cái và trỏ, chú
Ba Lành nhìn theo làn khói thuốc tan từ từ trong bóng đêm :
- Gieo nhân nào phải gặt quả nấy thôi, tao nghĩ suốt đời tao
không bao giờ tao quên được… Hôm đó mọi việc tại nhà ông Bảy Thọ coi như đã êm
xuôi, thầy Hai Lý nhứt định từ giả để về mặc dù ông bà Bảy Thọ khẩn khoản mời
thầy ở lại dùng cơm vì cô Ba Hạnh đã bắt mấy con vịt làm thịt rồi… Nhưng thầy
chưa bước ra được tới cửa thì đã nghe tiếng thằng Hoành, con của Mười Tung đang
ơi ới gọi thầy ngoài cổng. Được đưa vào nhà, Hoành đã khóc ròng mời thầy Hai đến
nhà hắn ngay để cứu giùm ba hắn mà theo lời hắn thì không biết ba hắn bị bịnh
gì nữa… Thầy Hai Lý ngoắc tao theo thầy đi ngay đến nhà Mười Tung. Trong căn buồng
gói * lờ mờ dù bên ngoài đã hơi trưa trưa, Mười Tung đang nằm trên chiếc giường
nhỏ, đôi mắt nhắm nghiền, mà theo lời Hoành thì anh em hắn đã đở Mười Tung lên
giường chứ lúc đầu thì Mười Tung nằm ở dưới đất … bác Mười gái đang khóc nức nở
bên cạnh ông ta. Một cái trang thờ nho nhỏ đặt trên chiếc tủ gỏ đâu mặt với cái
giường mà hai tấm màn đỏ che trước trang hình như đã bị cháy xém và còn phảng
phất mùi dầu phọng. Tao theo thầy Hai Lý đến bên Mười Tung, trong lúc thầy Hai
cúi xuống kéo tay áo Mười Tung lên để xem mạch, mọi người đều rú lên kinh hãi
khi thấy lớp da trên cánh tay mặt Mười Tung đã tuột đỏ hỏn như bị phỏng dầu
sôi, nhưng bàn tay thì nắm chặt lại … thầy Hai mở những khuy áo Mười Tung ra
thì thấy khắp người Mười Tung đều như vậy và mạch ông ta ngưng tự bao giờ. Mười
Tung đã chết… Bác Mười Tung gái khóc lóc kêu gào thảm thiết trong lúc anh em thằng
Hoành thằng Đực Lỳ lại nghĩ chắc là cha của họ chết vì một bệnh truyền nhiễm gì
đây, nên họ năn nĩ yêu cầu thầy Hai Lý giấu dùm đừng nói cho chòm xóm biết vì họ
sợ chính quyền lại đưa xác Mười Tung đi giảo nghiệm… dĩ nhiên là thầy Hai Lý đồng
ý ngay.
***
Trên đường về tao hỏi thầy Hai Lý :
“Thầy Hai nghĩ, có phải Mười Tung chết vì phản tác dụng của
bùa Lỗ Ban không?” Thầy Hai Lý không trả lời tao, mà hỏi lại :
“Hồi nảy mầy có thấy vật gì trong bàn tay nắm lại của Mười
Tung không?” “Ông ta nắm lại thì làm sao con biết chứ.” Thầy Hai Lý bước nhanh
hơn :
“Một cái hình nhân đã cháy đen giống y như cái mà mầy đã bỏ
vào chảo dầu và đem chôn đó.”, và thầy Hai nói luôn :
“Thôi tao về luôn nha, mầy cũng đừng bao giờ đem chuyện nầy
nói cho ai nghe để tránh hận thù vô lối… và mai mốt nếu gặp Tổ sư gia Hiệp Ẫn,
cho tao gởi lời thăm ông”…
Chú Ba Lành chợt thấp giọng nhìn tôi :
- Và hôm nay tụi bây là những người đầu tiên nghe tao kể về
cái chết của Mười Tung.
Chiến buộc miệng :
- Vậy những anh con trai của Mười Tung bây giờ như thế nào,
chú Ba có biết không?
- Họ đi theo phía bên kia, khi cuộc chiến sôi động trở lại,
và chắc không còn vì sau 75 không thấy họ trở về.
Cô Tư Én rụt rè nhắc lại :
- Còn cô Ba Hạnh thì sao hở chú Ba?
Chú Ba Lành không trả lời Tư Én mà lại mĩm cười nhìn Chiến :
- Hồi nãy mầy có hỏi tao, sao tao có một mình mà lại thứ ba
chứ gì? hà hà…
*Chú thích:- buồng gói là một căn phòng nhỏ thường
dùng làm nơi sinh hoạt riêng tư cho chủ nhà, hoặc phòng tân hôn cho vợ chồng
son…
Chú Ba Lành lại bưng chun trà uống một ngụm :
- Không nói thì tụi bây cũng biết là cô Ba Hạnh đã thương
anh Định đứt đuôi rồi, nhưng sau khi nghe Cậu Mợ Bảy ngỏ lời hỏi thăm về gia thế
trong ý định chọn anh làm rể, anh Định đã thưa thiệt là khi theo Tổ sư gia Hiệp
Ẩn học bùa, anh đã có hứa với ông không lập gia đình để thân thể trong sạch luyện
những chữ bùa ở cấp cao… nhưng…
Cả bọn chúng tôi nhao nhao lên :
- Nhưng thế nào hở chú Ba…?
Chú Ba Lành vuốt râu cười :
- Tụi bây thiệt tình mà, từ từ chứ… nhưng Tổ sư gia có cho
anh hai năm để quyết định, và thời hạn nầy khi xong chuyện Mười Tung thì còn
hai tháng nữa là hết…
Tôi chợt nhớ ra :
- A, hèn chi Tổ sư gia hẹn chú Ba hai tháng sau sẽ gặp chú
Ba tại Thất Sơn, sao trùng hợp quá vậy…
Chú Ba Lành nhìn tôi gật gù :
- Mầy nhớ cũng dai thiệt hén. Đúng, khi đó vừa nghe anh Định
nói vậy
tao liền cho anh biết là Tổ sư gia nói có duyên với tao và hẹn
hai tháng sau đến Thất Sơn gặp Tổ sư gia…
Vừa nghe tao nói xong, anh Định đã ngăn ngay :
“Không được, chú không đi gặp Tổ sư gia được đâu”… Mọi người
đều ngạc nhiên trong lúc tao hỏi anh :
“Tại sao lại không được chứ, đó là do Tổ sư gia dặn mà, Tổ
sư gia còn nói, anh làm như vậy mới xứng đáng là học trò của Tổ sư gia đó…”
Anh Định lắc đầu :
“Theo môn pháp Tổ sư gia chỉ được nhận duy nhứt 1 đệ tử mà
thôi, nếu Tổ sư gia nhận chú cũng đồng nghĩa là Tổ sư gia đã đuổi tôi… nhưng
chú còn trách nhiệm với gia tộc, sao lại không lập gia đình được chứ…”
Lúc đó tao ngẫn người ra :
“Cái gì mà không lập gia đình, chuyện đó ăn thua gì đến chuyện
gặp Tổ sư gia ?”
Anh Định thở dài chậm rãi :
“Chú Lành không biết đâu, bùa Lỗ Ban tùy theo tâm tánh của
mình mà mình sẽ được truyền thụ chữ bùa ở cấp độ nào, Tổ sư gia Hiệp Ẫn không
bao giờ truyền cho ai những chữ bùa tiếp cận với Quỷ, vì theo lời Tổ sư những
chữ bùa nầy thường dùng để hại người mà thôi, mà nếu đã nhận những chữ bùa tiếp
cận với Thần thì phải chấp nhận cuộc sống độc thân… Tôi cũng không hiểu sao lại
như vậy vì Tổ sư gia không có giải thích, nên tôi không muốn chú…”
Lúc đó tao đã ngắt lời anh Định :
“Vậy anh thì sao?”
“Tôi là một cô nhi và tôi nghĩ suốt đời nầy chẳng ai thèm một
người nghèo mạt như tôi nên…”
Anh Định chưa nói dứt câu thì có tiếng của Cô Ba Hạnh :
“Sao anh lại nghĩ như vậy chứ…” từ nảy giờ cô ngồi im trong
góc nhà đôi mắt đỏ hoe khi nghe Định có ý như từ chối những lời ướm của cha mẹ
cô, nhưng khi nghe Định giải bày lý do, cô không dằn lòng được nữa, mới lên tiếng,
và sau đó lại cúi mặt nghẹn ngào khi bao cặp mắt đều nhìn về cô… Nhìn thấy cảnh
tình như vậy, tao đã hiểu tại sao Tổ sư gia Hiệp Ẩn chọn tao rồi :
“Anh Định an tâm đi, tui nghĩ Tổ sư gia có lý của ổng… tui
cũng là cô nhi như anh thôi, công lao nuôi dưỡng của Cậu Mợ Bảy, tình thương
yêu đùm bọc của chị Ba, hãy cho tui làm một việc gì đó để báo đáp, và biết đâu
những gì xảy ra sau nầy lại tốt đẹp hơn những gì mình nghĩ hôm nay…”
Anh Định vẫn chưa xiêu lòng :
“Nhưng…”
Tao gạt ngang không cho anh nói nữa :
“Không nhưng gì nữa hết, à mà anh hứa dạy đờn cho tui đó, chừng
nào bắt đầu đây…”
Anh Định ứa nước mắt bước tới nắm lấy tay tao :
“Tôi không biết nói gì để cảm tạ ơn chú, nếu chú không chê…
anh quay sang quỳ xuống trước Cậu Mợ Bảy : -
“Xin chú thím cho phép con nhận Lành làm em của mình và suốt
đời nầy con nguyện có trời đất là thương em ấy như tình thâm huyết nhục “
Cậu Mợ Bảy cũng như tao thật bất ngờ, nhưng tao cảm động lắm…
vậy tụi bây đã biết vì sao tao lại thứ Ba rồi chứ gì hì hì…
Cô Tư Én phụng phịu :
- Nhưng tới giờ chú Ba vẫn chưa nói cô Ba Hạnh sau nầy ra
sao?
Chú Ba Lành cười cười :
- Thì họ làm đám cưới và sống rất hạnh phúc bên nhau chứ còn
gì nữa mà hỏi.
Tôi buột miệng :
- Vậy những chữ bùa chú luyện thì sao?
- Sau nầy khi tao theo Tổ sư gia, ổng nói là ổng đã biết hai
người có duyên nợ với nhau nên khi trả lại chiếc túi bùa hộ mạng của anh Hai Định
lúc đến cứu ảnh, ổng đã giải căn hết cho ảnh rồi, nên anh có thể lập gia đình
và không còn sử dụng bùa được nữa…
Chú Ba Lành bổng đứng dậy bước đến chiếc tủ duy nhứt trong
nhà lấy ra một chiếc hộp gỗ mun lên nước đen bóng :
- Tao cho tụi bây coi cái nầy nè…
Mở chiếc hộp gổ, chú Ba đưa chúng tôi xem tấm ảnh màu chụp
bán thân hai người trung niên, một nam một nữ. Người nam khuôn mặt rắn rỏi,
cương nghị mái tóc chớm hoa râm, còn người nữ thật âu yếm tựa đầu vào vai người
nam, miệng cười mĩm thật dễ mến với khuôn mặt hiền lành xinh đẹp… Chúng tôi
cùng buột miệng kêu lên :
- Hình của anh Định và cô Ba Hạnh phải không chú Ba?
Chú Ba Lành gật đầu :
- Đúng vậy, tụi bây nhìn thấy họ có xứng đôi không?
Chúng tôi chưa có ai trả lời thì chú Ba Lành đã nói tiếp :
- Tấm hình nầy ảnh chỉ mới gởi về cho tao hơn tháng nay
thôi…
Dù đã đoán biết gia đình của Định hiện đang ở Mỹ qua lời nói
lúc đầu của chú Ba Lành, nhưng tôi cũng tò mò :
- Anh… í mà ông Định hiện đang ở Mỹ hở chú Ba, tiểu bang nào
vậy?
Chiến cũng xen vào :
- Họ đi trước hay sau năm 75 vậy chú Ba?
Cô Tư Én cũng tiếp lời Chiến :
- Họ có con không vậy chú Ba?
Chú Ba Lành trước những câu hỏi của chúng tôi, chú cười hì
hì, đặt chun trà vừa uống xuống ván, nhìn Hấu mà lúc nầy đang cầm tấm ảnh của Định
và cô Ba Hạnh trên tay :-
- Còn mầy, muốn hỏi gì thì hỏi luôn đi?
Rồi thấy khuôn mặt thộn ra của Hấu, chú Ba Lành vuốt vuốt
chòm râu dưới càm :
- Tao biết chơi nhạc cổ truyền là do Cậu Bảy Thọ đã mở ngón
* cho tao, anh Hai Định chỉ dạy cho tao được 3 Nam 6 Bắc thì anh tình nguyện
vào trường Võ Bị Đà Lạt, nên vốn liếng nhạc tài tử của tao phần lớn là học từ Tổ
sư gia Hiệp Ẫn… hà hà… tụi bây ngạc nhiên lắm phải không… tao cũng không ngờ là
mấy năm theo Tổ sư gia, tao luyện bùa thì ít chuyên tâm mà luyện đờn thì tao
hăng lắm, thét rồi Tổ sư gia cũng chìu tao hà hà hà…
Giọng chú Ba Lành đột nhiên trầm xuống :
- Tổ sư gia không có gì mà không biết, tánh tình thật là hào
sảng, tao nghĩ trên đời nầy không có người thứ hai như ông…
Tôi lại nổi tánh tò mò :
- Tổ sư gia bây giờ ở đâu chú Ba có biết không?
Chú Ba Lành cười mĩm :
- Nếu biết được ổng ở đâu thì còn nói gì nữa… rồi chú hắng
giọng :
- Lần chót khi ổng cho tao về, ổng nói ổng sẽ đi qua Miên
thăm bạn của ổng rồi sau đó có thể ổng sẽ qua Lào hay Thái Lan gì đó… Ổng nói đất
nước sẽ có nhiều thay đổi… tao còn gặp được ổng không cũng tùy vào chữ duyên…
Chiến xen vào nhắc lại :
- Còn anh Định sao hở chú Ba…?
- Anh ấy sau nầy là Thiếu Tá Biệt Động trong quân đội ở đây,
…………., anh với cô Ba Hạnh có hai con 1 trai 1 gái… Sau ngày 30 tháng tư , gia
đình đã mất tin tức của anh, gần 3 năm sau mới nhận được tin anh đang ở trong
trại tỵ nạn bên Thái Lan chờ đi Mỹ… Cô Ba Hạnh cùng cậu Hai Long lúc nầy đã là
bác sĩ đang làm việc trong bệnh viện Saigon liền thu xếp đem hết gia đình
đi bán chánh thức… và cuối cùng họ đã đoàn tụ lại bên Mỹ… họ ở chổ nầy
nè, mầy biết không…?
Chú Ba Lành lại lấy trong chiếc hộp gổ ra một phong bì đưa
trước mặt tôi tay chỉ vào góc đề tên người gởi… Tôi liếc qua thấy Trần Hữu Định….
xxx xxxx Ave xxxxxx NJ xxxxx USA … nên cười :
- Họ ở cách cháu một bề dài của nước Mỹ đó chú Ba… và tôi
nhìn chú Ba Lành :
- Sao lúc đó chú không cùng đi với cô Ba Hạnh?
- Tao qua bên đó làm gì, ai chơi đờn ca với tao… hì hì tao
là người đầu trần chân đất, ngay cả Saigon tao cũng không ưa… nên tao bán căn
phố trước chợ Tân Định mà Cậu Mợ Bảy trước khi đi đã cho tao, về ở đây thật ung
dung nhàn hạ, còn muốn gì nữa chứ…
Chiến bỗng nhìn tôi nháy mắt và nó hỏi chú Ba Lành :
- Rồi chú Ba phải ở một mình như vậy hoài sao…?
Chú Ba Lành bật cười ha hả :
- Mầy thiệt tình mà, hổng để cho tao có một chút riêng tư
nào sao… mầy muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ đi…
Rồi chú nhìn tôi :
- Chữ duyên trong đời người thật hiếm, vì dễ mấy khi cùng sở
thích … cặp Lưu Thủy Bắc Oán Ai và Phú Lục Bắc Hạ Nam Oán là kỷ niệm trong đời
đi chơi đờn ca tài tử của tao, tặng cho mầy coi như là duyên gặp mặt… Tao hy vọng
lần sau mầy về gặp ngày giổ Tổ mình cùng nhau đi quậy mấy ông già trên nhà thờ
Tổ hì hì…
Tư Én vừa cất lại mọi thứ vào trong chiếc hộp gỗ cho chú Ba
Lành vừa lên tiếng :
- Con có được đi không?
Chú Ba Lành trả lời cô, một câu mà không biết do chú cố ý lạc
đề hay ám chỉ điều gì khi chú lại nhìn tôi :
- Phải coi mầy có chữ duyên không đây….
* Chú thích:- mở ngón : trong giới chơi cổ nhạc, người đầu
tiên dạy cho mình đờn gọi là mở ngón…
Chiếc Boeing 737 của hảng hàng không Cathay Pacific lướt
nhanh trên phi đạo phi trường Tân Sơn Nhất trước khi lao vút vào khoảng không
chói chang nắng gắt của Saigon.
Nhìn ra khung cửa kiến, mọi vật bên dưới đều nhỏ lại… vậy mà
sao đôi mắt tự tin kiêu hảnh của người con gái “thất thập nhị huyền công” lại lớn
dần lên trong cảm nghĩ của tôi. Trong số các bạn chơi đờn ca ra phi trường tiển
tôi hôm nay Tư Én đã nổi lên như một hiện tượng vô hình vừa được khám phá. Chiếc
áo dài trắng bình dị, mái tóc cột đuôi gà cao cao… vậy mà sao tôi thấy mình cứ
mãi nao nao, và tôi lại ước mình là Ô Hắc Lợi để được ai kia làm Phi Long dâng
rượu tiễn, để rồi tự mĩm cười khi chợt nhớ lời hứa không kịp suy nghĩ là giỗ Tổ
năm sau tôi sẽ về VN… Phi cơ đã bình phi, nhìn ra chỉ còn mây trắng, mọi việc rồi
sẽ quay vòng như cũ khi cuộc sống nơi xứ người dù muốn dù không vẫn là một
trùng lập khắt khe, nhưng trong tôi từ nay có thể những định kiến chủ quan về nền
văn minh khoa học kỹ thuật không còn là duy nhứt nữa và có phải một thế giới
siêu hình vẫn tồn tại đâu đây… với những gì tôi chứng kiến tại nhà chú Ba Lành.
Tôi mở chiếc túi đeo vai, lấy bài nhạc Lưu Thủy Bắc Oán Ai
mà cô Tư Én đã chép lại thật cẩn thận ra xem… nhìn nét bút nhẹ nhàng uyển chuyển
ký âm những chữ hò, xự, xang, xê, cống… tự nhiên sao một nguồn hứng khởi cuồn
cuộn trong tôi… và tôi muốn vẽ lại tấm gương anh thư hào kiệt của Nữ tướng Bùi
Thị Xuân trước kẻ thù qua dòng nhạc hùng tráng bi ai giống như cuộc đời của người
nghĩ ra nó : Chú Ba Lành.
Thằng Hấu chưa trả lời tôi thì đã quẹo xe vào một căn nhà.
Nói là nhà cho oai vì nó thật đúng như lời miêu tả của nhà văn Bình Nguyên Lộc
về cơ ngơi của những người dân quê tay lấm chân bùn : nhà tranh vách đất trống
trước dột sau… Trước nhà có một cây xoài gốc thật to, lên cao khoảng ngang bụng
thì phân làm hai nhánh, và hai nhánh nầy lên cao thì ngã la đà như hai chiếc lọng
để che trên mái nhà thay vì lên đường thẳng như những cây xoài thường thấy. Một
người đàn ông đang trút cỏ tươi từ trong bao ra máng cho con ngựa nhốt trong
chuồng bên hông nhà.
- Chú Ba…
Hấu gọi lớn khi còn chưa tắt máy xe. Người đàn ông xoay người
lại nhìn lên, hơi thoáng ngạc nhiên khi thấy Hấu và thêm mấy người lạ, vội lau
hai tay bên hông, đi ra. Tôi , Chiến và Lực đều cúi đầu , còn nghe Hấu nói nhỏ
“Chú Ba có một mình hà” :
- Chú là Chú Ba… chào Chú…
- Hấu, mấy Cậu nầy là… Hấu mau mắn :
- Chú Ba, mấy anh nầy… Trong lúc Hấu vắn tắt giới thiệu cũng
như ý định của chúng tôi cho chú Ba Lành nghe ,(phải, người đàn ông đó là chú
Ba Lành ) tôi có dịp nhìn kỹ hơn con người của chú. Chú có vẽ đã ngoài 50, mặc
quần đùi đen gần tới gối, chiếc áo cánh sát nách bằng vải trắng đã ngã vàng với
hai cái túi lớn đong đưa không biết đựng gì bên trong, tôi đoán chắc là thuốc
rê, để lộ đôi tay gân guốc với bắp thịt nổi vòng đen sạm. Khuôn mặt thật hoà
nhã dễ tạo cảm tình với chòm râu chớm bạc và đặc biệt là chú Ba Lành vẫn còn bới
củ tỏi.
Nghe Hấu nói vừa xong, chú Ba Lành cười xỡi lỡi :
- Ô, vậy hả, để coi nè… à, mấy cậu vô nhà ngồi chơi, uống nước…
Hấu, mầy vô bắt ấm nước dùm tao chút nha, tao cũng mới về có nước nôi gì đâu…
- Dạ, chú để con… Hấu nói xong chạy vào nhà sau , và chúng
tôi theo chú Ba Lành vô nhà.
Đi ngang với Chiến, chú Ba Lành nhìn thằng Nhân nghẹo đầu
trên vai Chiến, nước mắt vẫn chưa khô , chú cười bẹo má nó :
- Nhìn cái mặt nầy là biết quậy quá cở thợ mộc rồi, khóc cái
gì chứ , một lần cho biết sợ nha con.
Nhà chú Ba Lành không có cửa, bên trong chỉ có bộ ván ngựa,
nhưng ván ngựa thường có 3 tấm, của chú chỉ có 2 tấm lại loang lổ vết mọt ăn ,
vài cái ghế đẩu , một cái ghế xếp và một cái vỏng treo tòn ten giữa hai cây cột..Nhưng
đặc biệt trên tấm vách bằng gổ lành lặn một bên nhà, chú Ba Lành treo hai cây đờn
kìm và cò mà cán đờn lên nước bóng lưỡng, chứng tỏ chúng được xữ dụng thường
xuyên. Mời chúng tôi ngồi xuống ghế, chú Ba Lành lấy trong chiếc vỏ bình bằng
quả dừa khô cắt ngang, ra chiếc bình trà cũng đã mẻ miệng đưa cho Hấu vừa đi
lên :
- Mầy lấy nước mưa nấu pha trà đó uống mới đã nha Hấu. Hấu dạ
và đi ngay, hình như hắn đã quen thuộc với sinh hoạt của chú Ba Lành. Thằng Hấu
đi rồi, chú Ba Lành lấy dưới sàn ván ra một cây mát vót (loại dao lưỡi dài khoảng
1 gang rưởi, cán dài khoảng 2 gang rưởi để cặp vào nách khi làm việc, bén ngót
, thường dùng để chẻ lạt…) và 1 ống tre khô dài độ 1 gang. Chú ngồi trên bộ ván
chẻ ống tre lấy 1 thanh bề ngang độ 1 lóng tay và chuốt thanh tre nầy thành
hình như 1 cái đục.
Chú vừa làm việc nầy vừa nói với chúng tôi về đủ thứ chuyện,
mà tuyệt nhiên không hề đá động gì đến chuyện chữa trị cái chân trặc cho thằng
Nhân mà lúc nầy có lẽ vì mệt đã ngủ thiếp trên vai ba nó.Chú Ba Lành ngắm nghía
cái đục cây và gật gù tỏ vẻ hài lòng cũng vừa lúc thằng Hấu xách bình trà lên với
bốn cái ly. Nó rót trà ra ly, mùi trà bốc lên thơm ngát. Chú Ba Lành bưng ly
trà lên mời chúng tôi :
- Các cậu uống thử xem, trà nầy tui ướp đó… không có bán
ngoài tiệm đâu…
Và thật tự nhiên chú từ tốn thưởng thức ly trà thơm bốc
khói, trong lúc tôi , mà chắc cả thằng Chiến từ sáng giờ chưa có gì vô bụng nên
bỗng thấy cồn cào. Chú Ba Lành cười :
- Thử đi, bảo đảm không có xót ruột đâu… hì hì , các cậu
sáng giờ chưa ăn gì phải không… thui ráng chút về ăn luôn nha… uống trà đi, để
nguội không ngon…
Tôi bưng ly trà lên, mùi thơm của nó thật là dễ chịu, thử một
ngụm, chất trà chát chát, đăng đắng, nong nóng qua cổ họng nồng lên mũi để lại
chút vị ngòn ngọt khiến các mạch máu như giản ra, lượng máu lưu thông đưa oxy đến
các tế bào nhanh hơn làm con người thật dễ chịu… nhìn qua thấy Chiến cũng nhìn
lại tôi như cùng cảm nghĩ… Chú Ba Lành chợt đứng lên đi ra ngoài nhìn trời rồi
trở vô nói với Chiến :
- Cậu có thể đưa cháu về nhà được rồi.
Chiến ngạc nhiên :
- Ủa, chú Ba chưa làm gì cho thằng nhỏ hết mà.
Chú Ba Lành cười :
- Xong rồi, còn làm gì nữa chứ… Cậu cứ đưa cháu về nhà nghỉ
đi, nó mệt rồi đó. Tin tôi đi… rồi chú quay sang tôi :
- Còn Cậu, nếu muốn thì ở lại chơi, hì hì , chắc Cậu cũng biết
chơi cổ nhạc…
Tôi tròn xoe mắt :
- Sao chú Ba biết?
- Tôi đoán vậy khi thấy cậu nhìn mấy cây đờn của tôi , cậu đờn
hay ca…
- Dạ , ca…
Chú Ba bật cười lớn :
- Hà hà hà… vậy được quá… chú Ba chưa nói gì thêm thì thằng
Hấu xen vào :
- Anh ấy ở nước ngoài về đó chú Ba…
- Thì đã sao… Thấy chú Ba Lành đã chuyển đề tài qua tôi, Chiến
đành phải bồng thằng Nhân cùng Lực ra xe về. Trước khi Lực cho xe chạy , chú Ba
Lành bỗng nghiêm sắc mặt nói với Chiến :
- Tôi giúp Cậu chữa cái chân cho thằng nhỏ là thường tình ,
Cậu đừng nghĩ sẽ mang ơn hay đền đáp gì cả , an tâm đưa cháu về nghỉ đi , ngày
mai nó sẽ khỏi thôi.
Chú Ba Lành chấm dứt câu nói và vổ nhẹ vào vai Chiến. Tôi
nói vói theo khi thấy Chiến còn ngoái cổ lại nhìn tôi :
- Chút nữa về tao sẽ ghé mầy . Tôi thấy Chiến gật đầu.
Hết